TỨ QUÝ CẨM - Trang 1172

“Không báo cho họ biết, nếu nhớ họ, đợi khi nào nàng khỏe lại ta sẽ

dẫn nàng về.” Sở Mậu thận trọng nói.

A Vụ thở phào một cái, thật là may, nếu không chẳng biết Thôi Thị sẽ

khóc như thế nào, chỉ lo bà sợ hãi đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe.

“Ra ngoài tắm nắng nhé?” Mặc dù hỏi, nhưng Sở Mậu đã bế A Vụ lên.

Nàng chán chẳng buồn phản đối, mấy ngày bên nhau, nàng đã hoàn toàn
hiểu rõ tính khí bá đạo của Sở Mậu, không cho phép bất cứ ai chống đối lại,
may là hắn còn hỏi một câu lấy lệ.

Sở Mậu bế A Vụ ra khỏi phòng, nàng bị ánh sáng chiếu vào lóa mắt,

vội nhắm chặt lại, nhưng toàn thân dâng lên một cảm giác thoải mái không
nói nên lời, nàng chưa bao giờ có cảm giác này. Sở Mậu đặt A Vụ lên chiếc
ghế nằm ngoài sân, rồi đắp chăn cho nàng.

“Ta đọc cho nàng nghe một đoạn kinh nhé!” Sở Mậu ngồi xuống bên

cạnh A Vụ.

A Vụ nhíu mày, không biết vì sao Sở Mậu lại nhiệt tình đọc kinh cho

nàng nghe đến vậy, trong lòng vốn đen tối nên suy đoán Sở Mậu đang coi
nàng là yêu quái chăng? Nếu A Vụ biết rằng mình tỉnh dậy được là do công
niệm kinh của các cao tăng chùa Đại Từ thì chắc có lẽ nàng càng chột dạ
thêm.

Nhưng A Vụ không ngăn được việc Sở Mậu muốn làm, nàng cũng

không muốn ngăn cản, chỉ cảm thấy lúc Sở Mậu đọc kinh giọng trầm ấm, vô
cùng dễ nghe, tất cả những chỗ đau trên người nàng cũng dịu đi.

“Điện hạ, Thẩm tiên sinh đến ạ.” Lã Nhược Hưng từ đầu hồi bước vào

cúi đầu bẩm báo, mắt không dám nhìn A Vụ.

A Vụ đang nhắm mắt và cảm thấy vô cùng dễ chịu thì bị Lã Nhược

Hưng làm phiền, nàng “ừm” một tiếng, nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.