TỨ QUÝ CẨM - Trang 176

cũng đỗ trạng nguyên, nhưng sau đó về quê gánh phân đấy thôi, lão tam thì
có thể làm gì chứ? Hơn nữa, cho dù sau này nó có làm nên công trạng thì
liệu có thể làm gì người mẹ cả như muội? Bảo nó làm việc, nó dám từ chối
ư?”

Lão thái thái luôn cho rằng mình làm mọi việc đều đúng.

Mã phu nhân thực sự cảm thấy không thể nói chuyện được với người

đệ muội này, bà biết lão thái thái trước nay đều rất cố chấp, càng khuyên nhủ
thì càng làm theo ý mình. Mã phu nhân đành phải gió chiều nào nghiêng
theo chiều đó. “Ai nói là không, hắn đâu phải do muội sinh ra, thế nên mấy
lời đàm tiếu đó chẳng hay ho chút nào. Chúng ta là người một nhà còn dễ
nói, nhưng người ngoài không biết chuyện sẽ nghĩ về muội như thế nào?”

“Người khác nghĩ thế nào muội không quan tâm.” Lão thái thái độc

đoán đã quen, luôn nhìn đời bằng nửa con mắt.

“Muội nói thế là có ý gì, nếu thanh danh của muội không tốt, Vinh lão

đại chẳng phải cũng muốn làm quan trong triều sao, muội có nghĩ liệu muội
như thế thì nó còn có tiền đồ không? Hơn nữa Uyên tỷ nhi cháu gái muội
vừa hiếu thuận lại có tài, muội không muốn sau này nó lấy được tấm chồng
như ý sao?” Mã Thị chậm rãi khuyên nhủ.

Lão phu nhân im lặng.

“Hơn nữa, nó là con vợ lẽ thì gây trở ngại gì đến muội, sau này ra ở

riêng, cùng lắm là mang đi chút của cải, huống hồ việc này cũng phải hai vợ
chồng muội nói là được.” Cháu gái của Mã phu nhân là Hoàng hậu, mấy thứ
tài sản của phủ Quốc Công căn bản không lọt vào mắt của bà.

“Hừ, một xu muội cũng sẽ không cho. Dựa vào cái gì mà phải cho mấy

đồ hạ tiện nhà nó ngân lượng chứ, đừng có mơ!” Lão thái thái nghiến răng
nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.