TỨ QUÝ CẨM - Trang 1902

A Vụ không đáp.

“Lần cung biến đó, Hoàng đế đã sớm băng hà, chẳng qua phải giữ bí

mật không nói ra mà thôi. Ta không phải người như vậy, A Vụ, cho dù vì
nàng, ta cũng không biến mình thành kẻ khiến thiên cổ thóa mạ.” Sở Mậu
nói.

“Bây giờ nói vậy còn có tác dụng gì?” A Vụ so ra còn mỏi mệt hơn cả

Sở Mậu.

Sở Mậu thất vọng nhìn A Vụ, chàng không biết làm thế nào mới sưởi

ấm được trái tim một con người.

“A Vụ, lòng kiên nhẫn của con người có hạn, ta không chờ nàng được

lâu nữa đâu.” Sở Mậu nản lòng ngồi trên ghế. Thời điểm khốn khó nhất
trong đời chàng cũng chưa từng buông bỏ hy vọng và nỗ lực, chỉ riêng trước
A Vụ, chàng mới hết lần này đến lần khác phải nhấm nháp tư vị tuyệt vọng
hơn cả sự tuyệt vọng, chính là hoàn toàn bất lực.

Sở Mậu đăng cơ đã ba năm, hậu cung ngoại trừ Hoàng hậu không còn

phi tử nào khác, bên dưới vẫn chưa có nhi tử, tấu Chương khẩn cầu chàng
quảng nạp phi tần ban đầu chỉ một hai lá, sau này đã nhiều như tuyết bay
đầy trời, ngay cả cha vợ cũng dâng biểu.

“Ta cần một đứa con.” Sở Mậu khó khăn nói.

“Đừng chờ ta, mười năm, hai mươi năm, đáp án của ta vẫn vậy, sẽ

không thay đổi, xin Hoàng thượng về đi.” A Vụ không ngoái đầu lại nói.

Thôi Thị cứ năm ngày ba bữa lại vào cung một chuyến, lúc này là tới

tặng “sinh tử phù” cũng mang theo tin tức của Vinh gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.