TỨ QUÝ CẨM - Trang 1903

“Đại bá và nhị bá của con hôm kia chẳng biết ra ngoài đắc tội với ai, bị

tố đả thương người, ngay cả quan tước của đại bá con cũng bị tước luôn.
Phía Kiến Trữ Hầu gia, nghe nói đã nạp một thê tử tầm thường cho nhị công
tử, Nguyệt tỷ giờ quả có chút đáng thương.” Thôi thị thở dài. Bà vốn là
người thiện tâm, mặc dù hận lão thái thái và mấy người kia, nhưng thấy bọn
họ mắc nạn trong lòng vẫn thấy khó chịu.

“À, phải rồi, ta và phụ thân con đã thương thảo, sẽ đón lão thái gia và

lão thái thái về phủ. Đại bá và nhị bá của con sao còn có thể chăm sóc cho
họ được nữa.” Thôi Thị nói.

A Vụ gật gật đầu. “Mẫu thân chớ để lão thái thái khinh dễ nữa. Nếu lại

có chuyện đó, con sẽ truyền người vào mỉa một trận”

Thôi Thị nói: “Không có đâu, con cứ an tâm, đại tẩu con rất giỏi

giang.”

Xong chuyện này rồi, Thôi Thị mới bắt đầu nghiêm túc. “Đây là sinh tử

phù ta sai đại ca con đặc biệt xuống Giang Nam xin về, nghe nói bùa chú ở
nơi đó hữu hiệu nhất.” Thôi Thị trao sinh tử phù cho A Vụ. “Con chớ trách
phụ thân, người phải chịu áp lực quá lớn, bị ép buộc. Hơn nữa, cho dù
Hoàng thượng nạp nhiều phi tần, chỉ cần trong lòng còn có con thì chẳng ai
có thể đoạt được. Quan trọng là chúng ta ngăn chặn đông người, con cũng
có thể lấy sức, không chừng sẽ có thai.” Thôi Thị nhỏ to thì thầm.

A Vụ cười cười, có những khi Thôi Thị chính là minh chứng cho việc

kẻ ngốc có cái phúc của kẻ ngốc, ngốc nghếch thật ra cũng chẳng phải
chuyện gì không hay.

A Vụ nhận lấy sinh tử phù, trịnh trọng đặt trong túi. “Con biết rồi, chỉ

mong có thể tâm tưởng sự thành.”

Thôi Thị thấy A Vụ đã nhận thì lẩm nhẩm niệm: “A Di Đà Phật, con

nghĩ được vậy là tốt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.