TỨ QUÝ CẨM - Trang 1920

răng nghiến lợi, nhưng chỉ mình nàng mới đủ khả năng lay động con tim
chàng.

Rốt cuộc vì sao lại kết thành một mối nghiệt duyên như thế, Sở Mậu

cũng không thể hiểu nổi, nhưng ít nhất lúc này chàng không muốn buông
tay.

Sở Mậu hiểu rõ tính tình A Vụ hơn ai hết, chàng bức nàng làm những

chuyện như vậy, nếu nàng không giận đùng đùng ba năm thì sao còn là A
Vụ? Nhớ lại những ngày họ mới thành thân, không phải chàng cũng sống
như vậy sao?

A Vụ vốn cũng là người chậm nhiệt tình.

Gia Hòa Đế bệ hạ chỉ còn biết an ủi mình như vậy.

Trong điện Càn Nguyên, Sở Mậu sốt cao đến hoa mày chóng mặt, ho

khan vài tiếng tỉnh lại, mở mắt ra lại gọi: “Lã Nhược Hưng.”

“Hoàng thượng.” Lã Nhược Hưng quỳ bên giường. “Đường Các lão

cùng Vinh Các lão đều dâng biểu xin vào thăm Hoàng thượng.” Lã Nhược
Hưng nhìn Sở Mậu mà đau lòng, nay Hoàng thượng ngã bệnh, chỉ có thần tử
tới thăm viếng. Ngài không cha không mẹ, đến giờ cả Hách ma ma cũng đi
rồi, thê tử của ngài, huynh đệ của ngài chưa một lần ghé thăm, không chừng
còn phẫn hận ngài không chết quách cho rồi.

Lã Nhược Hưng nghĩ vậy lại bắt đầu gạt lệ.

“Ngươi khóc lóc cái gì?” Sở Mậu mệt mỏi tựa bên giường. “Còn ai tới

nữa?”

Lã Nhược Hưng tất nhiên biết Hoàng thượng đang muốn hỏi ai, có điều

cái vị Hoàng hậu khiến Hoàng thượng phải moi tim hôm đó còn không tới,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.