TỨ QUÝ CẨM - Trang 1960

Sở Mậu bên kia mặt không đổi sắc, cũng không lộ biểu cảm gì, chàng

chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt thoáng chút kinh ngạc. A Vụ
cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chực nhớ lại khung cảnh trước đây nàng vẫn còn
bên Sở Mậu, đây là lần đầu hai người gặp mặt.

Kiếp trước, A Vụ chưa từng nghĩ tới mối nghiệt duyên như vậy. Đại

khái, tha thứ cho kẻ thù gây ra tổn thương cho mình còn dễ hơn, còn vết
thương do người quan tâm tới mình gây ra sẽ không thể dễ dàng quên được.

Trong đêm hội hoa đăng, Sở Mậu mua cho Loan Nương một chiếc đèn

lưu ly, chàng còn đoán trúng trò đố chữ, vì thế mua được với giá rất hời. A
Vụ ngây ngốc nghĩ, chàng chưa từng mua đèn cho mình, bọn họ thậm chí
chưa kịp một lần dạo hội hoa đăng cùng nhau mà những ngày tươi đẹp đã lùi
xa vĩnh viễn rồi.

A Vụ du đãng theo từng bước chân Sở Mậu, người dự hội hoa đăng quả

thực nhiều rất nhiều, nhưng A Vụ dẫu đang trong tình trạng ly hồn cũng
không nguyện ý đi xuyên thân thể người khác, vì thế đành né trái tránh phải.

Nhất thời dòng người ùa tới, Trịnh Loan Nương đưa tay kéo áo Sở

Mậu, bị chàng nhẹ nhàng đẩy ra. Nụ cười trên mặt Trịnh Loan Nương đông
cứng lại, đầu óc A Vụ lóe lên chút mừng vui không đáng có. Cứ như vậy chỉ
trong nháy mắt, thân ảnh Sở Mậu đã mất hút giữa dòng người.

A Vụ có phần linh hoạt hơn Trịnh Loan Nương một chút, nhảy trái

nhảy phải vài cái đã nhanh chóng tìm ra bóng dáng Sở Mậu, thấy chàng
đang lo lắng đẩy dạt dòng người trước mặt, sau đó sải những bước dài, kéo
tay một cô gái trước mặt.

“A Vụ!” Sở Mậu kêu lên.

Cô gái kia quay đầu, đã chực mở miệng quở trách Sở Mậu, nhưng vừa

nhìn thấy dung mạo chàng thì lập tức dịu xuống. “Công tử, ngài nhận nhầm
người rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.