TỨ QUÝ CẨM - Trang 1958

Minh Tâm trở về rồi, chờ trái chờ phải vẫn không thấy tin gì nhưng thái

y viện đã luân phiên cắt đặt thái y tới túc trực bắt mạch.

Minh Tâm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Hoàng thượng vẫn chưa buông

bỏ Hoàng hậu nương nương hoàn toàn.

Sự tình không phát triển theo hướng mà A Vụ nghĩ, nàng tuy sốt đến

điên người, nước mắt nước mũi ròng ròng vẫn không thể ly hồn mà đi. Lần
này Minh Tâm chăm sóc rất tận tâm, thái y lại tới đúng lúc, hai thang thuốc
uống vào, đổ rất nhiều mồ hôi, tới trước rằm tháng Giêng A Vụ đã có thể hồi
phục được tám chín phần.

Có điều, hiện giờ người đã không còn ở bên ân cần thăm hỏi quan tâm

nữa rồi, A Vụ tự giễu mình, nhớ tới trước kia khi còn ở Băng Tuyết Lâm Sở
Mậu niệm kinh cho mình. Có những lúc lật giở lại chút chuyện cũ sẽ thấy
như rượu độc, nhưng nàng vẫn không nhịn được uống rượu giải khát.

Đêm xuống, A Vụ lại mơ thấy một cơn ác mộng, mơ thấy Loan Nương

ưỡn cái bụng đang mang thai đánh xuống nàng, cô ta ngã nhào xuống, ôm
bụng khóc lóc vật vã, còn Sở Mậu chạy tới ôm lấy Loan Nương, chẳng thèm
liếc nhìn nàng dẫu chỉ một cái. Loan Nương sinh một đôi thai long phượng,
Sở Mậu mừng rỡ như điên, lệnh cho khai ân đại xá thiên hạ, không chỉ thế
còn phế bỏ tước vị Hoàng hậu của nàng, cử hành đại lễ sắc phong cho Loan
Nương.

A Vụ đến hỏi Sở Mậu vì sao lại làm vậy, chàng chỉ lạnh lùng thốt:

“Ngươi cho rằng trẫm sẽ thích con gái của kẻ mang thù giết mẫu thân trẫm
sao? Chẳng qua trẫm chỉ muốn thấy ngươi sống không bằng chết mà thôi.”

“Đừng, đừng!” A Vụ choàng tỉnh khỏi giấc mộng, mồ hôi túa ra ướt

đầm trán. Nàng không thể quên được ánh mắt lạnh băng thậm chí còn chứa
đựng rất nhiều chán ghét của Sở Mậu nhìn mình khi đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.