TỨ QUÝ CẨM - Trang 1956

Ngày tháng sau đó trôi qua nhanh thật nhanh cũng chậm thật chậm, vất

vả lắm lại sang một Tết Nguyên Đán khác. Trong cung quanh đi quẩn lại
vẫn chỉ có chừng đó người, Ngũ hoàng thúc năm ngoái cáo bệnh ở nhà nay
đã sớm đi rồi, Sở tộc càng đìu hiu quạnh quẽ.

Trên bàn tiệc, Loan Nương và Sở Mậu ngồi chung đã thấy vô cùng tùy

ý, không hề khép nép như năm ngoái, nàng ta cũng mời Sở Mậu uống không
ít rượu.

“Loan Nương múa một bài cho Hoàng thượng xem nhé!” Trịnh Loan

Nương đề nghị.

Nguyên Diệc Phương liền biến sắc, bất chấp thất lễ trước mặt rồng.

“Loan Nương!”

Trịnh Loan Nương quá sốt ruột. Nguyên Diệc Phương liếc mắt nhìn

Loan Nương lại trông sang A Vụ, thầm thở dài một tiếng. Kỳ thực, Nguyên
Diệc Phương đã sớm hối hận rồi, một năm qua bà ta thân là mẹ mà lơ là thờ
ơ, Gia Hòa Đế không hề có ý gì với Loan Nương, nếu có cũng nhỏ cực nhỏ.
Bà ta không nên động lòng trước những lời nói của Loan Nương như vậy.

“Loan Nương quá phận mất rồi, xin Hoàng thượng thứ tội.” Trịnh Loan

Nương mau chóng quỳ xuống nói.

“Dì chớ nên nghiêm khắc với Loan Nương quá, dù sao nàng vẫn còn

nhỏ.” Sở Mậu giải vây cho Loan Nương.

Thế nào là còn nhỏ? Đã thành cô nương mười sáu tuổi rồi, cô nương

ngoài kia tuổi đó đều đã có con cái đủ đầy rồi. Nguyên Diệc Phương thở dài
một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.