TỨ QUÝ CẨM - Trang 1957

Đón Giao thừa xong, A Vụ không đợi xe tới, đạp tuyết mà đi. Nàng đi

trong gió lạnh, có vậy mới thanh tỉnh đầu óc, cảnh cáo tâm tình đang rục
rịch không yên của mình. Nàng sắp mất Sở Mậu vĩnh viễn rồi.

A Vụ đưa tay đỡ lấy một bông tuyết trắng ngần xoay xoay từ trên trời

rớt xuống, nhìn chúng tan biến trong tay mình, có lẽ chẳng lâu nữa đâu,
chính nàng cũng tiêu biến không lưu lại dấu vết.

“Nương nương, tuyết ngày một lớn rồi, nô tỳ đã gọi xe tới đây, nếu

không nương nương sẽ lại sinh bệnh mất.” Minh Tâm khuyên nhủ.

Sinh bệnh ư? A Vụ giật mình. Hiện giờ A Vụ chay tịnh trường kỳ,

ngẫm ra thấy thân mình khỏe khoắn hơn rất nhiều, một năm gần đây rất ít
khi đổ bệnh, cũng không xảy ra chuyện ly hồn, nàng đã rất lâu, rất lâu rồi
không cẩn thận nhìn ngắm Sở Mậu.

A Vụ thở dài một tiếng không trả lời, chỉ tiếp tục dấn bước trong tuyết

lạnh.

Vì có phần cố ý nên lúc A Vụ trở lại cung Trường Lạc liền bắt đầu lên

cơn sốt. “Không cần gọi thái y, ta ngủ một chút, mồ hôi toát ra sẽ khỏi thôi.”

Nhưng Hoàng hậu gặp chuyện thì nhỏ tới đâu cũng thành chuyện lớn,

Minh Tâm làm sao dám giấu giếm? Một năm nay bên kia rất ít khi hỏi thăm
tin tức phía cung Trường Lạc, nhưng Minh Tâm thì chẳng thể lười biếng
được, chủ tử của nàng thân là Hoàng hậu, không phải Huyện chủ Linh Nhu,
sau này nàng cũng chẳng được hưởng phước từ Huyện chủ Linh Nhu.

Minh Tâm đem chuyện A Vụ mắc bệnh lén báo lại cho Lã Nhược

Hưng. “Lã công công, chuyện này phải làm sao?”

Lã Nhược Hưng chỉ hận A Vụ không thể cứ vậy chết quách cho rồi,

nhưng hắn không dám thay Sở Mậu làm chủ chuyện này. “Về đi, ta sẽ tìm
cơ hội bẩm báo với Hoàng thượng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.