TỨ QUÝ CẨM - Trang 1968

Trưởng Công chúa Phúc Huệ từng bước lùi về sau. “Nương nương làm

gì vậy? Bần ni không chịu nổi đâu, bần ni hiện tại chẳng còn gì để nương
nương có thể lợi dụng được nữa. Nương nương sao phải giả mù sa mưa như
vậy, Dịch nhi không biết ta vẫn còn sống, người cũng không cần dùng ta để
đổi lấy sự tha thứ của nó.”

A Vụ phủ phục dưới chân Trưởng Công chúa khóc rống lên, đối với

nàng, mẫu thân nàng vẫn còn sống đã là sự cứu vớt lớn nhất rồi.

Bất luận Trưởng Công chúa nói năng có khó nghe đến mấy, vào tới tai

A Vụ vẫn như tiếng vọng trời xanh.

Sau khi trải qua tất cả những bi thương và hoan hỷ to lớn như vậy, tâm

tính A Vụ không còn được như xưa nữa. Nàng quỳ gối lê tới, ôm lấy chân
Trưởng Công chúa khóc ròng: “Mẫu thân, xin lỗi người, thực sự xin lỗi
người, A Vụ bất hiếu bất kính, hại mẫu thân và ca ca phải chịu khổ, chết
trăm ngàn lần vẫn không chuộc được hết tội nghiệt.” A Vụ ôm chân Trưởng
Công chúa, khóc đến thương tâm, ngay cả nấc cũng không nhịn được.

Trưởng Công chúa Phúc Huệ chau mày, thầm nghĩ vị Hoàng hậu này có

phải đã hóa điên rồi không? Thế nhưng ngẫm lại, từ Hoàng hậu cao cao tại
thượng một bước rớt xuống Long Tuyền tự này, cũng đủ khiến nàng ta phải
lo lắng khổ sở rồi.

Trước tiếng khóc đến tê tâm liệt phế của A Vụ, ngay cả Trưởng Công

chúa Phúc Huệ cũng không nén được chút lòng thương hại, hà ta cầu kinh
niệm Phật khổ tu suốt mấy năm trời không phải là không có biến hóa.

“Nương nương không cần phải vậy. Bần ni đã là kẻ đứng ngoài hồng

trần, hết thảy quá khứ đều đã chết từ hôm qua, vừa rồi đã phạm vào sân giới,
kẻ đứng ngoài hồng trần chẳng còn can hệ việc chốn hồng trần.” Trưởng
Công chúa Phúc Huệ muốn nói rõ ràng với A Vụ, tất cả ân oán năm xưa đều
đã tan thành mây khói cả rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.