TỨ QUÝ CẨM - Trang 1966

Nữ ni kia thoáng nhìn A Vụ, không đáp lại, chỉ tiếp tục ra ngoài. Có

điều chính ánh mắt sắc bén kia nói cho A Vụ biết nàng không hề nhận nhầm
người. Nhưng A Vụ hoàn toàn không thể tin được, Trưởng Công chúa mẫu
thân của nàng sao vẫn còn sống được, không phải người đã bị Sở Mậu ban
cho tự sát rồi sao? Làm sao người có thể tránh thoát được, rồi làm sao có thể
tới Long Tuyền tự này? A Vụ ruột nóng như lửa đốt muốn mau chóng giải
được đáp án.

Có điều A Vụ cũng biết nơi này không phải chỗ để nói chuyện đó, nàng

vội vàng tiến lên hai bước, chắn trước mặt Trưởng Công chúa, nói: “Ta chờ
người trong rừng trúc sau núi.”

A Vụ dạo qua dạo lại trong rừng trúc, lòng nàng vừa kích động lại vừa

vui sướng, cảm giác như rẽ mây trông thấy mặt trời, chỉ hận không thể cười
lên mấy tiếng thật lớn, nhìn hai người Minh Tâm, Minh Tuệ ở bên đang
nghẹn họng nhìn mình trân trân, nghĩ rằng lẽ nào Hoàng hậu xuất cung chịu
đả kích quá lớn đã phát điên rồi.

A Vụ mới chờ đợi hơn một tuần trà đã cảm thấy như đợi suốt ba năm,

nàng thật ngốc, đứng trân trân ở đây chờ làm gì. “Minh Tâm, ngươi đi hỏi
thăm một chút xem nữ ni vừa rồi nói chuyện với ta ở đâu, thấy bà ta nhất
định phải gọi tới đây cho ta.” A Vụ dừng một chút, cảm thấy đối xử như vậy
với mẫu thân thật không tôn trọng. “Tự mình đi vẫn tốt hơn.” A Vụ thực sự
không xác định được Trưởng Công chúa có muốn gặp mình hay không.

Lức A Vụ rời rừng trúc được mấy bước, liền thấy thân ảnh Trưởng

Công chúa từ phía sau rừng uyển chuyển đi tới.

A Vụ tiến thêm mấy bước nhưng không biết phải xưng hô với người ra

sao, cũng không biết phải nói thế nào, chỉ thấy hai hàng nước mắt tuôn rào
rào. Nàng tĩnh tâm lại, lúc ấy mới xoay người phân phó Minh Tâm, Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.