TỨ QUÝ CẨM - Trang 1985

giác vì sao Trịnh Loan Nương không hóa thành một bà tử mặt mũi bóng
loáng dầu mỡ cho rồi?

A Vụ sờ lên mặt mình, lòng không khỏi trầm xuống. Năm nay A Vụ

mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa đầy hai mươi mốt, thật ra không thể tính là
đã già lão được, vừa đúng độ hoa thắm nở rộ. Mặt mũi nảy nở, thân mình
cũng phổng phao, không phải người mà Trịnh Loan Nương như cọng giá đỗ
kia có thể so sánh được.

Nhưng chính A Vụ cũng phải thừa nhận, Loan Nương thực không phải

dạng như cọng giá đỗ, mặc dù trước đây phải bôn ba sinh kế nhưng cơ thể
vẫn rất đầy đặn, không hề suy nhược yếu ớt như các khuê nữ thông thường.
Từ lúc nàng ta vào phủ Kỳ Vương, A Vụ cơm ngon canh ngọt nuôi dưỡng
hai mẹ con họ, dưỡng tới trắng hồng sạch sẽ, đâu còn dấu vết gió sương vất
vả năm xưa.

A Vụ nghĩ tới đây liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nàng cúi

đầu nhìn xuống ngực mình, hình như còn chẳng bằng Trịnh Loan Nương,
chẳng biết của người ta lớn thế nào. A Vụ nhớ lại ngày trước khi còn vui vẻ
êm ấm với Sở Mậu, Sở Mậu cực kỳ thích ngực nàng, coi đó như bảo bối,
còn phân phó người mỗi ngày đều phải dâng đu đủ sữa bò tới Ngọc Lan
Đường.

A Vụ nhất thời có cảm giác ủ rũ “người so với người đáng chết, hàng

so với hàng đáng bỏ”. Nàng nghĩ tới mấy năm qua căn bản không để tâm
chăm lo chính mình, bỏ bê thân thể bệ rạc khô héo như rơm rạ. Mấy hôm
nay nàng dồn sức thêu túi, mặt mũi và thân thể nghỉ dưỡng tử tế vài ngày,
thoa cao xức phấn, rốt cuộc cũng có được cảm giác tươi mới mỡ màng. A
Vụ lúc này mới khôi phục lại được chút tự tin. Nói thật, lúc mới hồi cung,
chính nàng cũng cảm thấy mặt mũi như vậy không thể đi gặp người được.

Chính vì cực kỳ để ý tới người đó nên nàng cũng cực kỳ để ý bản thân

không trong trạng thái tốt đẹp nhất xuất hiện trước mặt chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.