TỨ QUÝ CẨM - Trang 1988

A Vụ đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Sở Mậu. A Vụ tiến lên phía

trước, dùng rất nhiều khí lực mới có thể khống chế cảm giác xấu hổ muốn
vùng lên trốn chạy của bản thân.

A Vụ tiến từng bước nói: “Cảnh Hối, chúng ta hòa hiếu đi có được

không?” A Vụ không quanh co nhiều chuyện, trực tiếp nói thẳng ý đồ của
mình.

“Tên tự của trẫm há có thể gọi thẳng như vậy?” Sắc mặt Sở Mậu không

chút đổi khác, quở trách nàng.

Mặt A Vụ hiện lên thần sắc khó chịu, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước

lúc tới đây, nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh băng cùng lời nói lạnh
lùng như vậy, lòng nàng vẫn như kim chích, vẻn vẹn một câu ngắn ngủi thôi,
nhưng bởi nó đến từ người mình yêu thương nhất, nên uy lực chẳng khác
nào đạn pháo, khiến tâm can nàng tan tác, A Vụ chợt nhớ tới những lời
trước kia của nàng cũng mang nhiều đả kích như vậy.

Nghĩ thế, nước mắt A Vụ lại không kìm được, cẩn thận rút từ trong

lòng ra một chiếc túi thêu uyên ương, hai nay nàng nâng nó đưa tới trước
mặt Sở Mậu. “Cái này tặng chàng, thiếp thêu mất...” Từ “vài ngày” còn chưa
kịp nói ra, A Vụ đã thấy “vút” một cái, chiếc túi lượn một đường cong, vọt
qua không trung, rớt vào chậu than bên cạnh.

“Á!” A Vụ hét lên một tiếng, bất chấp tất cả lao về phía chậu than,

vươn tay định cào lửa trong chậu tìm lại chiếc túi. Chiếc túi này cũng chẳng
trân quý gì lắm, nhưng nó mang theo rất nhiều tâm ý của A Vụ, mỗi đường
kim đều là ý, mỗi mũi chỉ đều là tình.

Bởi tâm ý như vậy, nên nàng đặc biệt quý trọng, bên trong còn bỏ thêm

một nhúm tóc của mình, mang ý bách thủ giai lão, vì thế A Vụ không hề suy
nghĩ gì lập tức vươn tay ra bới tìm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.