TỨ QUÝ CẨM - Trang 1991

Nhưng Sở Mậu hoàn toàn không có ý tứ gì, A Vụ làm như vậy chẳng

khác nào đang khiêu khích, nàng cho rằng chàng sẽ không thể hạ thủ được
sao? Đừng nói Sở Mậu đã lên ngôi Hoàng đế được bốn năm mà ngay từ lúc
còn là Kỳ Vương, chàng cũng hận nhất là bị người khác khích bác.

Sở Mậu quả nhiên nhấc tay, hung hăng vụt một cái vào mông A Vụ.

“Ối!” A Vụ hét lên một tiếng, tiếng vọng thấu trời xanh, hai tay che

mông nhảy dựng, đau rớt nước mắt. A Vụ nhìn Sở Mậu không thể tin nổi,
sao chàng có thể xuống tay mạnh như vậy?

A Vụ ôm chặt lấy mông vẫn không thể làm giảm được cơn đau, bổ

nhào về phía trước, quỳ sấp trên mặt đất.

Sở Mậu đánh người xong lập tức cảm thấy hối hận, vốn chỉ nên dùng

nửa phần sức, kết quả không nén được lòng, xuất ra mấy phần khí lực, nhìn
bộ dạng của A Vụ, chàng biết mình đã quá nặng tay rồi.

Nhưng Sở Mậu không dám đỡ A Vụ, Sở Mậu biết rất rõ tâm tính của

nàng, con người này tham lam vô đáy vì thế Sở Mậu càng nhẫn tâm. “Cút
mau!”

A Vụ đau đến không thở nổi, còn phải nghe Sở Mậu nói vậy nhất thời

không thể chịu nổi cơn giận này, chống tay xuống gắng gượng đứng lên,
chạy ra ngoài. Tiếng Sở Mậu từ phía sau vọng lại: “Trẫm chỉ có thể bảo đảm
Cố Thế Ngạn không chết, chuyện này cũng không động tới Cố gia.”

A Vụ dừng bước quay đầu nhìn Sở Mậu, chợt nghe chàng lên tiếng:

“Lã Nhược Hưng.”

Đây là ý Sở Mậu không muốn tiếp tục đôi co nữa, A Vụ cũng không

muốn lưu lại thêm, bởi mông nàng đau muốn chết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.