TỨ QUÝ CẨM - Trang 1992

Nàng lớn như vậy rồi xưa giờ chưa từng bị người ta động tới dù chỉ

một ngón tay, giờ còn bị Sở Mậu hung hăng đánh cho một trận, A Vụ đau
lòng nhỏ lệ tới tận cổng cung Trường Lạc.

A Vụ dụi dụi nước mắt, một lần nữa làm ra dáng vẻ cao ngạo nhìn

chúng sinh bằng nửa con mắt, lúc này mới bước vào cổng cung Trường Lạc.
Sống trong cung cấm, nếu cho rằng nước mắt sẽ khiến người ta đồng tình và
thông cảm thì sai mười phần sai rồi, bọn họ chỉ nghĩ có nên sớm đổi chủ tử
hay không mà thôi.

Nhẫn nhịn tới tận lúc vào được nội thất rồi, nước mắt A Vụ mới một

lần nữa tuôn xuống đầy tràn hốc mắt. Nàng vẫy tay cho mấy người Minh
Tâm lui cả đi, tự mình cởi xiêm y, kéo áo lót lên, bỏ quần lót xuống, thấy
mông mình sưng phồng lên thành một dải hồng rực, quần áo nhẹ nhàng
chạm tới cũng đau. Suốt từ điện Càn Nguyên trở về, vết thương đã có một
hai chỗ rách da.

A Vụ đau tới thấu tim, lại nghĩ ngợi xem vì sao Sở Mậu có thể nhẫn

tâm hạ thủ nặng tay như vậy với mình, trước kia nàng bị một hạt cát vương
vào mắt cũng khiến chàng lo lắng trông chừng săn sóc cả nửa ngày, không
ngờ hiện tại lại lâm vào cảnh thê lương như vậy.

A Vụ không chút khí lực nằm vật ra giường, quần áo chạm vào miệng

vết thương lại thấy đau, nàng đành phải cởi quần lót ra, chỉ đắp hờ một tấm
chăn mỏng choàng qua lưng, cũng không dám khóc thành tiếng, vùi đầu vào
tấm gối mềm mại, khóc đến nước mũi ròng ròng còn thêm nấc cụt, bả vai
run lên. Nàng nghĩ lại cảnh tay mình bị đâm tới như cái sàng mới thêu được
một chiếc túi giờ đã hóa thành tro rồi, còn bị đánh cho một trận rõ đau, bị Sở
Mậu năm lần bảy lượt đuổi “cút”, trong khi người cha tiền kiếp không có
tiền đồ không ngừng gây chuyện khắp nơi.

A Vụ càng nghĩ càng đau lòng, khóc được một chút mệt mỏi liền thôi,

tới khi tỉnh dậy lòng chua xót lại tiếp tục gạt lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.