TỨ QUÝ CẨM - Trang 1994

phân phó cho thiện phòng trông chừng, đề phòng nửa đêm chủ nhân đói
bụng gọi đồ ăn.

A Vụ khóc cũng mệt rồi mới hướng mắt nhìn ra cửa, nơi đó trống

không, hoàn toàn không có thân ảnh người nàng đang mong đợi. A Vụ thất
vọng tràn trề quay mặt vào trong, bối rối nghĩ xem khi thương tích lành lại
rồi làm thế nào để vãn hồi Sở Mậu. Càng nghĩ càng thấy mình yêu thích
chàng đến thế nhưng không thể nào hiểu được vì sao lại có thể không để tâm
như vậy.

A Vụ nghĩ nên trở dậy viết một phong thư cho Đường Âm để hỏi

chuyện. Chuyện này không nên sớm cũng không nên trễ, ai biết được Trịnh
Loan Nương có giở trò gì hay không, nàng chỉ cảm thấy đêm dài sẽ lắm
mộng, vì thế nàng bèn lau nước mắt, muốn ngồi dậy.

Nàng vừa loay hoay tìm cách đứng lên, chợt thấy cạnh bình phong xuất

hiện một người, người này toàn thân vận áo dài hoa văn chìm phủ trên đó là
hoa văn thêu cúc vạn tự xanh, phía dưới lộ ra một đôi giày màu đen thêu
rồng vàng năm vuốt, dáng vẻ như vậy khắp thiên hạ này chỉ có một người. A
Vụ ngẩng đầu nhìn về phía nọ, quả nhiên thấy Sở Mậu đang đứng đó.

A Vụ dụi dụi mắt, sợ mình đang gặp ảo giác. Nàng hết nhắm mắt lại lại

mở mắt ra, phát hiện bóng người kia vẫn chưa biến mất, nước mắt lại tuôn ra
ào ạt, nhưng miệng không nhịn được nhếch lên thành một đường cong lớn.

Sở Mậu không nhịn được nhìn về phía bắp đùi trần trụi của A Vụ, còn

cả phong cảnh phì nhiêu màu mỡ thoáng ẩn thoáng hiện đằng sau lớp áo lót
dài. Ánh sáng xuyên thấu qua lớp áo quần trong suốt, khắc tạc những đường
cong xinh đẹp giấu trong lớp đồ lót mỏng manh và trễ nải của A Vụ, vòng
eo kia cực kỳ nhỏ, tựa như chỉ một vòng tay đã có thể ôm gọn.

Nhưng A Vụ thực sự rất gầy, thân mình chẳng khác nào một đóa hoa

mỏng manh, thổi khẽ cũng bay mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.