TỨ QUÝ CẨM - Trang 2067

A Vụ cúi đầu nhìn nhìn, soi gương sửa sang lại, tai cũng đỏ bừng lên.

“Đâu có.”

“Vậy sao nàng đỏ mặt?” Sở Mậu tiến qua ôm lấy A Vụ, nhịn không

được hôn thắm thiết một hồi mới chịu buông ra. Đúng vào lúc A Vụ còn
tưởng Sở Mậu không thể nhịn được nữa, Gia Hòa Đế lại có thể buông tay.

“Trước mặt còn Tư tào mấy bộ đang chờ trẫm, đợi tối trẫm sẽ quay lại

dùng bữa.” Sở Mậu hôn lên môi A Vụ, lại nhịn không được cắn thêm một
cái, bấy giờ mới chịu rời đi.

A Vụ đưa mắt nhìn theo Sở Mậu đang rời đi, thầm nghĩ, Hoàng đế bệ

hạ sẽ không phải là giữa trăm công ngàn việc bận rộn không phút nghỉ rút ra
chút thời gian tới đây gặp mình một chút đấy chứ? Nghĩ vậy, A Vụ cảm thấy
trong lòng vừa ngọt ngào vừa thích thú.

Chuyện này ngày trước A Vụ không hề nhận ra. Ngay cả trước đây lúc

còn ở phủ Kỳ Vương, Sở Mậu cũng thường giữa lúc làm việc ghé qua gặp
nàng một chút, A Vụ còn ngại thấy chàng thật phiền toái.

Đến bữa tối, Sở Mậu quay lại dùng bữa nhưng không thấy A Vụ đâu,

hỏi Minh Tâm mới hay nàng đã tới thư phòng ở chái tây. Nơi này chính là
điện Khánh Hằng Xuân mà Hoàng hậu đã từng qua đêm ngày trước, từ lúc
A Vụ chuyển tới, nơi này đã sửa thành thư phòng của nàng.

Lúc Sở Mậu đi vào thấy A Vụ đang vẽ tranh. Chàng tới gần bên nàng,

trông qua bờ vai nàng thấy bức tranh đang họa là một bức vịt giỡn đất tuyết.

“Sao nàng luôn vẽ vịt vậy?” Sở Mậu cất tiếng hỏi.

A Vụ gác bút, cứng miệng hỏi: “Vẽ vịt thì sao?”

Sở Mậu không nói, cầm bức họa của A Vụ lên ngắm nghía. “So với

trước kia đã thêm được một chút linh khí, cũng hơn một phần phúc khí.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.