TỨ QUÝ CẨM - Trang 242

nhưng bị cậu đẩy cho ngã dúi dụi, cuối cùng Vinh Ngân cũng chạy thoát ra
ngoài.

Lão thái thái ở phía sau ra sức đập cây gậy xuống đất kêu lên: “Mau bắt

nó lại, mau bắt nó lại.”

Nhưng có kêu to nữa cũng chẳng ích gì vì chớp mắt đã không thấy

bóng dáng Vinh Ngân đâu. Lão thái thái đành phải quay lại nhìn thẳng vào
Thôi Thị. “Đều tại nhà ngươi, ngươi nuôi dạy được đứa con tốt nhỉ, loại đàn
bà dạy dỗ con cái bất hiếu như ngươi chẳng ra thể thống gì cả.”

Thôi Thị ôm ngực khóc lóc, nghẹn ngào nói: “Ngân ca nhi của con

cũng bị đánh thật là thảm, tam gia, chàng cũng phải làm chủ cho hai mẹ con
thiếp, nếu không, nếu không... thiếp ôm Ngân ca nhi nhảy sông tự vẫn...”

Màn kịch ngày hôm nay chính là bà mẹ cả ác độc ép chết con dâu và

cháu trai thứ xuất.

Lão thái thái gần như “ngã ngửa” trước cảnh khóc lóc om sòm của Thôi

Thị, đúng là “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, A Vụ nhận ra rằng, đối phó
với loại người như lão thái thái, bạn càng muốn giữ thể diện thì lại càng bị
mất thể diện, thế nên bạn phải tỏ ra không cần thể diện, khóc lóc thảm thiết
thì mới được.

Thôi Thị mặc dù không giỏi “món” này, nhưng vì từ nhỏ đã được

“thấm nhuần” các chiêu của mẹ chồng nên học cũng rất nhanh.

A Vụ lúc này chỉ việc đứng bên cạnh “thêm dầu vào lửa”. “Mẹ ơi, đừng

khóc nữa, mẹ ơi, đừng khóc nữa... Mẹ còn có A Vật mà, A Vật biết làm thế
nào đây, A Vật biết làm thế nào đây…” A Vụ vừa nói vừa khóc, một tay lau
nuớc mắt cho Thôi Thị, một tay lau nước mắt cho mình, mắt đỏ hoe vô cùng
đáng thương thê thảm. Nếu như người nào không biết lại cứ tưởng nhà họ
xảy ra chuyện gì khủng khiếp lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.