TỨ QUÝ CẨM - Trang 585

A Vụ mặc chiếc váy ngắn Yên La mềm rủ xuống, lại không thêu hoa

văn cầu kỳ. Chiếc váy này vừa trong trắng thuần khiết vừa đặc biệt, nhưng
lại thể hiện được sự cao quý, tỉ mỉ thật khiến người ta phải thán phục.

Cố Tích Huệ thấy màu của chiếc váy thật đẹp, tựa như sắc vàng mật

của ánh trăng đang chảy xuống. Khi cô ta biết đó là màu lưu nguyệt hoàng,
trong lòng thầm khen ngợi và hỏi thăm thì biết ở vùng phía nam có một tiệm
Tứ Quý Cẩm làm ra loại vải có màu sắc này. Cô lập tức xin nương nương sai
người đi khắp kinh thành mua, cuối cùng mới biết ở Tân Khẩu có một tiệm
Tứ Quý Cẩm, lúc đó mới thực hiện được ước nguyện. Nhưng đó là chuyện
sau này.

Cố Đình Dịch đang ở đây, Cố Tích Huệ không thể không giới thiệu:

“Âm tỷ nhi, xem muội nói kìa, sao ta lại không nhớ Toàn tỷ nhi chứ?” Bọn
họ đều có chung một bí mật mà.

Cố Tích Huệ ngoảnh sang Cố Đình Dịch nói: “Đây là nhị đường ca của

ta, Toàn tỷ nhi vừa hồi kinh, có thể chưa biết, Âm tỷ nhi thì đã biết rồi.”

Đường Âm vội vàng gật đầu, cúi chào Cố Đình Dịch, giọng nói nhẹ

xấu hổ: “Cố nhị ca!” A Vụ cũng vội chào theo.

Cố Đình Dịch gật đầu. Dù A Vụ có thay đổi thế nào, Cố Đình Dịch vẫn

nhận ra nàng. Hồi đầu nàng đến phủ nhà họ chơi, chàng cảm thấy nàng
giống hệt người em gái A Vụ đã mất của họ. Người thân mất lúc còn trẻ, dù
tình cảm sâu sắc thế nào, trí nhớ đậm sâu bao nhiêu thì cũng phải dần phai
nhạt, chỉ còn lại nỗi buồn man mác.

Cố Đình Dịch rất có ấn tượng với A Vụ, dáng vóc yêu kiều, thướt tha

uyển chuyển, dù không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn đôi mắt cũng đã biết là một
giai nhân tuyệt sắc.

Sau khi hành lễ xong, Cố Đình Dịch gật đầu với Cố Tích Huệ và hai

người họ. “Ta ra ngoài đi dạo một lát.” Dù sao mấy người họ cũng đã trưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.