TỨ QUÝ CẨM - Trang 907

A Vụ cũng không muốn kém cạnh, cười nói: “Đồ Vương gia dùng,

người làm vợ như thiếp sao có thể để cho người khác làm được?”

Khóe mắt của Sở Mậu giật giật, hắn bước nhanh về phòng tắm. Lúc

hắn bước ra, cái bảo vệ đầu gối cũng vừa làm xong.

Nàng bước đến giơ trước mặt Sở Mậu, nói: Vương gia có muốn thử cái

bảo vệ đầu gối này không, ngày mai vào cung còn phải đi cúng tế trời đất có
lẽ sẽ dùng đến.”

Sở Mậu nhìn hình con vịt, thờ ơ nói: “Ta không dùng đồ bảo vệ đầu

gối.”

A Vụ sững người, không ngờ Sở Mậu lại từ chối dứt khoát như thế.

Hắn không thèm để ý đến cảm nhận của nàng, khiến nàng cảm thấy vừa đau
vừa tức. Nàng dốc hết tâm sức, thức đêm thức hôm vẽ mẫu, phối chỉ và màu
thêu, ngón tay cũng không mềm mại như trước nữa, vậy mà vẫn không đổi
được một lời nói ấm áp của hắn. Đã thế nàng không hề làm qua quýt, đây là
hình nàng thêu giỏi nhất và thích nhất, lẽ nào như thế còn chưa đủ thật lòng?

A Vụ sợ Sở Mậu không thích nên còn sai tiểu nha hoàn mang mẫu hoa

đến hỏi rất nhiều người trông coi trong vườn, ai trông thấy cũng khen đẹp,
họ còn tranh nhau mượn mẫu để chép lại. Hôm nay thấy bộ dạng Sở Mậu
như vậy, nàng đoán hắn không thích mẫu thêu của mình.

Sở Mậu không nể mặt nàng, thì nàng vẫn cần nể mặt mình, nếu không

thì thật xấu hổ. Do đó nàng cố gắng nặn ra nụ cười. “Vương gia năm nay
vẫn còn khoẻ, có lẽ không cần dùng bảo vệ đầu gối, do thiếp suy nghĩ không
chu đáo, để thiếp cất đi, đợi vài năm nữa chàng dùng nhé!”

Lần này khóe môi của Sở Mậu khẽ giật giật, nhìn tranh vịt sống động

như thật được thêu trên áo và giày của đứa trẻ con rất hài hòa, hắn không
dám tưởng tượng lúc mình già đeo cái bảo vệ đầu gối này vào thì nực cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.