TỨ QUÝ CẨM - Trang 906

“Vương gia, Vương phi nói ngài ngồi lâu, khó tránh khỏi bị đau lưng,

có gối dựa phía sau sẽ đỡ mỏi.” Lý Diên Quảng giúp A Vụ đem đồ đến tặng
Sở Mậu đã thành quen.

Thực ra, Sở Mậu không ngồi lâu, cũng chẳng đau lưng, người đau lưng

chính là A Vụ.

Chiếc gối thêu trong tay Lý Diên Quảng rất đẹp, mặt gối là lụa màu tím

đen, giữa gối thêu hoa văn, phía trong là hình vịt nước đùa nghịch với cá
dưới lá sen. Hình chú vịt trông sống động, ngộ nghĩnh, khiến người ta thích
thú không muốn rời tay.

Nhưng sau khi đem gối đi tặng, A Vụ cũng không nghĩ là Sở Mậu động

lòng. Không ngờ tối hôm đó, Sở Mậu đột nhiên trở về Ngọc Lan Đường.

Lúc này, A Vụ đang ngồi dưới ánh đèn may miếng bảo vệ đầu gối cho

Sở Mậu. Nàng nghĩ trời lạnh ngồi lâu sẽ bị tê cóng đầu gối, đương nhiên
không thể thiếu hình con vịt trên đó.

Lúc Sở Mậu bước vào phòng thì thấy cảnh tượng A Vụ mặc chiếc áo

bông hai lớp lông chồn xám thêu hình hoa mẫu đơn vàng, bên dưới là chiếc
váy mã diện đang yên tĩnh ngồi dưới ánh đèn, trông đẹp tựa như ngọc, nếu
nàng không thêu hình con vịt thì hoàn mỹ biết bao.

“Vương gia!” A Vụ đang tập trung tinh thần bỗng ngẩng đầu lên thì

thấy Sở Mậu. May mà hôm nay nàng không có hành động nào sai, nếu
không thì không hay chút nào, ngày mai ít nhất nàng cũng phải mắng nha
hoàn của Ngọc Lan Đường một trận mới được.

A Vụ đứng dậy thỉnh an, Sở Mậu liền nói: “Sau này đừng hao tổn thị

lực vào những việc này nữa, cứ giao cho nha hoàn làm cũng được, chẳng
phải trong phủ cũng có thêu tú hay sao?”

Lời nói này của Sở Mậu thật chu đáo biết bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.