TỨ QUÝ CẨM - Trang 983

Tay của Sở Mậu đặt lên mu bàn tay nàng, ngăn không cho nàng bỏ áo

xuống.

Tay A Vụ vốn lạnh ngắt, còn tay của Sở Mậu lại ấm áp khô ráo, mặc dù

cảm giác này rất thoải mái nhưng sự đụng chạm này khiến nàng băn khoăn
không biết Sở Mậu có chán ghét không, vì hắn đâu có thích đụng vào người
khác.

A Vụ nhanh chóng rụt tay về, trong một khoảnh khắc, nàng cảm thấy

tay Sở Mậu như đang định nắm lấy tay nàng, đương nhiên A Vụ cho rằng
mình đã bị hoa mắt và nghĩ ngợi nhiều.

“Ta không lạnh, đi thôi.” Sở Mậu lướt qua A Vụ, bước thẳng về phía

trước, A Vụ đành ngoan ngoãn đi theo sau.

Đất dưới chân đã phủ tuyết dày bốn, năm tấc, A Vụ đi giày ủng da

hươu tuy không sợ tuyết lạnh và nước bẩn, nhưng vì không muốn phí sức
nên nàng cố gắng bước theo dấu chân của Sở Mậu.

Sở Mậu đi phía trước không bao lâu phát hiện ra, hắn ngoảnh đầu nhìn

A Vụ không nói năng gì, nhưng khi hắn tiếp tục bước đi thì A Vụ mới phát
hiện gần như không còn dấu chân của hắn nữa. Mắt A Vụ trợn tròn, chẳng lẽ
đây chính là kiểu đạp trên tuyết không dấu vết như trong truyền thuyết sao?
Nàng vạn lần không ngờ công phu chỉ thấy trong kịch thì nay lại được
chứng kiến trên người Sở Mậu.

Lần này thì hay rồi, Sở Mậu bước từng bước nhàn tản còn A Vụ thì

bước thấp bước cao, trông thật thảm hại và đương nhiên nàng nhanh chóng
bị Sở Mậu bỏ cách một quãng xa. Mặc dù có hai người trong cung cầm đèn
đi theo, nhưng cấm cung rộng lớn tối tăm rợn người, có khoảnh khắc còn
cảm giác như bị bỏ một mình vậy.

A Vụ không chịu nổi nữa liền cất tiếng gọi: “Điện hạ, đợi thiếp với!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.