Nỗi nghi ngờ tới viếng thăm chúng tôi vào một giờ đều đặn, ban đêm trên
đường về khách sạn, với viễn cảnh sắp phải quay về căn phòng nơi chúng tôi
sống như những kẻ mờ ám, chừng nào ông chủ còn cho phép.
Trước khi bước qua cửa khách sạn, chúng tôi đi dạo một đoạn dọc theo
Sussex Gardens. Chẳng ai trong chúng tôi có chút ham muốn trở về Paris.
Kể từ nay, chúng tôi đã bị cấm cửa khỏi phía bờ ke Tournelle và khu La
Tinh. Tất nhiên, Paris thì rộng, và hẳn chúng tôi có thể chuyển khu phố mà
không mắc nguy cơ gặp phải Gérard Van Bever hay Cartaud. Nhưng tốt hơn
hết là không quay lại đằng sau.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua trước khi chúng tôi quen Linda, Peter
Rachman và Michael Savoundra? Có lẽ chừng hai tuần. Hai tuần đằng đẵng,
trời mưa suốt không thôi. Để thoát khỏi căn phòng dán giấy lấm chấm vết
mốc, chúng tôi ra rạp xem phim. Rồi chúng tôi đi bộ, lúc nào cũng là dọc
theo Oxford Street. Chúng tôi đến khu Bloomsbury, phố có nhà trọ gia đình
nơi chúng tôi đã qua đêm đầu tiên ở London. Và rồi lộn lại Oxford Street,
theo hướng ngược lại.
Chúng tôi cố tìm cách trì hoãn giây phút phải về khách sạn. Chúng tôi
không thể tiếp tục đi bộ dưới màn mưa này. Chúng tôi luôn luôn có giải
pháp là vào rạp xem thêm một suất chiếu nữa, hoặc vào một cửa hàng lớn
hay một quán cà phê. Nhưng sau đó thì vẫn cứ phải quyết định trở về Sussex
Gardens.
Một buổi xế chiều chúng tôi đánh liều đi về phía thấp hơn, xuống tận bên
kia bờ sông Thames, tôi cảm thấy nỗi hoảng hốt xâm chiếm mình. Đó là giờ
cao điểm: một làn sóng dân ngoại ô đi qua cầu Waterloo tiến về phía nhà ga.
Chúng tôi đi trên cầu theo chiều ngược lại và tôi chỉ sợ chúng tôi sẽ bị cuốn