phăng theo dòng người kia. Nhưng rồi chúng tôi cũng thoát thân. Chúng tôi
ngồi xuống một cái ghế băng, trên quảng trường Trafalgar. Trong suốt
chuyến đi, chúng tôi không nói với nhau lời nào.
‒ Không ổn à? Jacqueline hỏi tôi. Anh nhợt nhạt
quá...
Nàng mỉm cười với tôi. Tôi cảm thấy rõ nàng đang phải cố gắng giữ vẻ
bình tĩnh. Viễn cảnh sắp phải bước đi giữa đám đông trên Oxford Street để
quay về khách sạn làm tôi sợ hãi. Tôi không dám hỏi nàng có cảm thấy cùng
nỗi lấn bấn ấy không. Tôi nói:
‒ Em không thấy thành phố này lớn quá sao ?
Tôi cũng cố mỉm cười. Nàng nhíu mày nhìn tôi.
‒ Thành phố này lớn quá và chúng ta chẳng quen biết một ai...
Giọng tôi nghẹn ngào. Tôi chẳng thể thốt được thêm một lời nào nữa.
Nàng châm một điếu thuốc. Nàng đang mặc chiếc áo vest da quá phong
phanh và ho húng hắng, cũng như lúc còn ở Paris. Tôi nuối tiếc ke
Tournelle, đại lộ Haussmann và nhà ga Saint‒Lazare.
‒ Ở Paris thì dễ dàng hơn...
Nhưng tôi nói nhỏ đến mức phải tự hỏi nàng có nghe thấy không. Nàng
chìm đắm trong suy nghĩ. Nàng đã quên mất sự có mặt của tôi. Trước chúng
tôi là một ca bin điện thoại màu đỏ, một phụ nữ vừa từ đó đi ra.
‒ Thật tệ là ta chẳng có ai để gọi điện thoại... tôi nói với nàng.
Nàng quay sang và đặt tay lên cánh tay tôi. Nàng đã vượt qua được cơn
nản chí mà nàng hẳn cũng vừa cảm thấy, vào lúc chúng tôi đi dọc theo phố
Strand về phía quảng trường Trafalgar.
‒ Chỉ cần có chút tiền để sang Mallorca thôi mà...
Đây là ý nghĩ đinh ninh của nàng kể từ khi tôi quen nàng và nhìn thấy địa
chỉ trên cái phong bì.
‒ Ở Mallorca chúng ta sẽ được yên. Anh sẽ có thể viết sách...
Một hôm, tôi đã tâm sự với nàng rằng trong tương lai tôi muốn viết sách,
nhưng chúng tôi chưa bao giờ nhắc lại chủ đề ấy. Có lẽ giờ đây nàng nói đến