TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 209

từng người, dù tôi cảm nhận trước mắt em giờ chỉ là những hình ảnh không
tỏ tường đường nét. Bi cố nở nụ cười bình thản khi ôm từng người tạm biệt.
Sky bắt đầu thút thít. Khi Bi ôm đến mẹ Tâm, hai mẹ con suýt nữa đã
không kềm được cảm xúc. Nhìn Bi vội quay đi để che giấu khoảnh khắc
yếu lòng của mình, tôi hiểu, em muốn mọi người yên tâm rằng, dù có
chuyện gì xảy ra, em vẫn sẽ mạnh mẽ đến phút cuối cùng…

***

(Ghi lại theo nhật ký của WanBi Tuấn Anh)

Tối nay, khi chia tay cả nhà, tôi đã tự nói thầm với mình là “Cười lên

Bi! Không được khóc!”. Trong những khoảnh khắc dễ yếu lòng nhất ấy, tôi
lại càng phải cứng rắn để mọi người không quá đau lòng.

Bây giờ, nằm một mình trên giường, tôi mới nhớ lại tất cả những điều

bác sĩ Eddie- trợ lý của bác sĩ Ivan giải thích về mức độ nguy hiểm và
những rủi ro có thể xảy ra cho tôi trong quá trình phẫu thuật. Chỉ còn lại
một mình, nỗi sợ lúc này mới xâm chiếm tôi hoàn toàn. Tôi sợ mình không
còn gặp lại được mọi người. Giờ này chắc cả nhà tôi ở phòng trọ cũng
không ai ngủ được. Nhiều lúc tôi cũng hay nghĩ thầm sao ông trời lại bất
công với mình và những người thân như vậy? Tôi may mắn có một gia đình
và những người bạn thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy mình nợ họ quá nhiều, vì
họ đã làm tất cả những điều có thể vì tôi, hi sinh cả những điều mà họ xứng
đáng được hưởng để đổi lại cho tôi những ngày khỏe mạnh. Những ngày bị
bệnh, tôi đã thông suốt một điều: “Mình bi quan và suy nghĩ tiêu cực cũng
chẳng giải quyết được gì, lại còn khiến người thân của lo lắng thêm”. Vậy
nên, tôi phải lạc quan, mạnh mẽ chiến đấu với căn bệnh đến cùng.

Đêm cứ chầm chậm trôi qua. Tôi cầu nguyện rồi thiếp đi trong niềm tin

là mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp. Chỉ sáng mai thôi, tôi chính thức bước vào
trận chiến mới. Một mình!

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.