đầu tiên thôi có cảm giác tim mình thắt lại vì đau đớn. Rồi mọi người gom
góp tiền bạc cho tôi sang Singapore điều trị. Lần đầu tiên tôi có cảm giác
đứng giữa sự sống và cái chết. Cảm giác đó khó tả lắm!
Sau lần điều trị này, thị lực của tôi ổn định hơn, tôi có thể quay lại với
công việc và cuộc sống của mình. Nhưng lần đó, tôi không muốn chia sẻ
nhiều với khán giả và đồng nghiệp, vì tôi không muốn mọi người lo lắng,
cũng sợ cảm giác bị thương hại. Một năm trở lại đây, bệnh lại tái phát,
khiến mắt phải của tôi không còn nhìn thấy gì. Bác sĩ ở Singapore cũng bó
tay, nên tôi phải dùng tóc để che lại khi lên sân khấu hoặc xuất hiện trước
đám đông. Chính vì vậy, suốt một năm qua, tôi phải để kiểu tóc che một bên
mắt, nhiều bạn trên mạng không hiểu rõ nên có những lời bình luận cay
nghiệt về kiểu tóc của tôi, nhưng tôi không trách họ, chỉ cảm thấy buồn khi
người ta không hiểu mình. Nhưng tôi nghiệm ra được, người ta không phải
mình, nên không thể có sự đồng cảm được. Mọi người khuyên tôi nên chia
tay công việc ca hát, để tránh sự soi mói ác ý đó làm ảnh hưởng đến tinh
thần. Nhưng thật sự ca hát đã ăn vào máu tôi, khi nằm trên giường bệnh,
chính âm nhạc đã tạo cho tôi động lực để chiến thắng những suy nghĩ tiêu
cực. Tôi muốn được hát đến giây phút cuối cùng.
Nhưng ông trời không buông tha cho tôi, gần đây bệnh lại trở nặng, có
nguy cơ ảnh hưởng luôn đến con mắt còn lại nên một lần nữa tôi phải sang
Singapore điều trị. Mọi người lại gom góp tiền cho tôi, vì chi phí lần này
nhiều hơn lần trước rất nhiều. Về tâm lý, trước ngày tôi vào phòng mổ, mọi
người cực kỳ lo lắng, không ngủ được nhưng vẫn phải tỏ vẻ bình thường để
động viên tôi. Nhìn mọi người lo lắng, tôi cảm thấy mình thật có lỗi với
những người thân. Còn tôi thì quen rồi, nên cảm giác cũng bình thường, dù
ca mổ nguy hiểm hơn nhiều.
Sau ca mổ này, bác sĩ khuyên tôi phải dành thời gian để nghỉ ngơi. Vả
lại, tôi còn phải tiếp tục những đợt điều trị tại Mỹ để giải quyết tốt hơn cho
căn bệnh. Nhưng có lẽ điều này sẽ không thực hiện được, vì khả năng kinh tế
của gia đình tôi và bạn bè đã gần như cạn kiệt sau nhiều đợt điều trị vừa rồi.
Tôi cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của người thân. Nên thôi,