TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 273

vẫn còn nhận thức được hay chỉ là phản ứng cơ học vô tình của cơ thể mà Bi
lại vẫy tay mạnh một cái. Bác sĩ chấp nhận bắt đầu truyền thuốc hạ sốt cho
Bi.

Thời gian chậm chạp trôi qua… Mẹ Tâm và bé Mi mệt nên về nhà trước,

chỉ còn lại bạn bè ở lại trông chừng Bi. Ngồi trên ghế đá của bệnh viện, tôi
tâm sự với Katt: “Chắc chắn là không sao đâu. Bi đã trải qua rất nhiều ải
còn cam go hơn nhiều, lần này chỉ là một cơn sốt thì có gì đâu…
”. Ai cũng
có lòng tin là Bi không thể gục ngã, và chắc chắn em sẽ lại vượt qua được
cửa ải này. Đến 7g sáng, tôi quyết định đưa Bi về nhà. Em đã hạ sốt được
một chút, cũng không còn bị trào dịch… Mèo và Katt vẫn thay phiên nhau
chăm sóc Bi, còn tôi mệt quá nên nằm thiếp đi một chút. Đến gần trưa, Mèo
gọi tôi vào chăm sóc cho Bi. Em vẫn nằm im, hơi thở chậm rãi nhưng vẫn
đều đều. Tôi nắm tay Bi, giọng vẫn đùa giỡn như mọi lần: “Thôi hù mọi
người như vậy là đủ rồi cậu! Mau khỏe lại để còn đi chơi nữa…
”. Bất chợt
một giọt nước mắt chảy ra từ đuôi mắt của Bi. Tôi vừa chậm nước mắt cho
Bi, vừa giỡn tiếp: “Nín ngay, con trai có gì đâu mà khóc?”. Bất chợt, hơi thở
của Bi dồn dập, gấp gáp, hắt ra một hơi mạnh rồi im bặt. Tôi bắt đầu cảm
thấy hoảng sợ, vừa xoa đầu Bi vừa làm dùng tay nhồi tim cho em.

- Thôi nha Bi, anh không giỡn nữa đâu, mở mắt ra mau đi…

Bi lại nảy người, lại tiếp tục thở dồn dập. Tôi chưa kịp thở phào thì em

lại tiếp tục thở hắt mạnh một cái nữa. Rồi nằm im xuôi. Tôi đưa tay ngang
mũi Bi như một phản xạ, không còn hơi thở nữa. Tôi vẫn nhồi tim cho Bi,
lần này tôi cũng bắt đầu mất kiểm soát, khóc nấc thành tiếng. Mọi người
nghe tiếng tôi gào khóc bắt đầu ào sang phòng, vây quanh Bi. Từ lúc đó, tôi
cảm giác mình không còn nhận thức được chuyện gì xung quanh nữa. Trong
đầu tôi hoàn toàn trống rỗng. Vậy là đứa em trai của tôi đã ra đi… Lần đầu
tiên trong cuộc đời tận mắt chứng kiến giây phút ra đi của một người, lại là
người mà mình yêu quý, cảm giác đau đớn đó có lẽ suốt cuộc đời tôi sẽ
không bao giờ quên được…

Đứa em tôi- WanBi Tuấn Anh- đã vĩnh viễn ra đi vào ngày 21.7.2013!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.