TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 272

Vài mươi phút sau mọi người đều có mặt đông đủ. Ai cũng vây quanh

Bi, trò chuyện rôm rả như chưa từng xảy ra cú thót tim ban nãy. Cô y tá nói
với Mèo: “Chưa bao giờ thấy có gia đình nào lạc quan như nhà này. Như
người khác, có lẽ đã khóc bù lu bù loa, còn mọi người vẫn rất bình tĩnh và
giữ không khí vui vẻ
”. Tôi không biết lúc này, liệu tiếng cười vẫn còn tồn tại
thì có điều gì bất thường không, nhưng tôi biết chắc, tiếng khóc lúc này càng
làm cho mọi chuyện rối rắm thêm thôi. Tôi bàn với Mèo ngày mai sẽ thuê
hẳn một y tá chăm sóc 24/24 cho Bi tại nhà, vì có những điều bắt đầu vượt
quá khả năng và hiểu biết của chúng tôi.

Được một lúc, tôi vào phòng thăm chừng Bi. Sky đang nằm gục bên

cạnh, tay vẫn đang nắm tay Bi. Tôi đưa tay vuốt trán Bi như thói quen
thường ngày, rồi giật mình khi khi cảm giác trán và mặt em rất nóng. Nghe
tôi thông báo, cả nhà gần như náo loạn. Mẹ Tâm chạy lên, gương mặt thất
thần. Mèo luống cuống gọi người nhờ mua nhiệt kế về để theo dõi thân nhiệt
cho Bi. Em vẫn nằm mê man, cơ thể vẫn hầm hập sốt. Nếu Bi lên cơn sốt lúc
này là tình trạng rất nguy hiểm. Tôi bấn loạn tinh thần, phản xạ tự nhiên là
quyết định đưa em đi cấp cứu, nhưng tôi lại nhớ đến lời dặn dò của Bi. Tôi
nhìn đồng hồ: gần 3g sáng. Mọi người vẫn liên tục lau người cho Bi để hạ
sốt. Tôi quyết định nếu 30 phút nữa, nếu thân nhiệt của Bi vẫn trên 40

o

thì

bắt buộc phải nhập viện. Lúc này cả nhà mới thật sự bắt đầu hoảng loạn.
Vừa trấn an mọi người, tôi vừa tính toán xem nên đưa Bi vào bệnh viện nào.
Bi vẫn nằm mê man, tôi không biết lúc này em còn cảm nhận được những ồn
ào xung quanh mình hay không?

Bi nhập viện lúc hơn 4g sáng. Bác sĩ sau khi nghe về bệnh tình và khám

qua cho em, phán một câu xanh rờn: “Tình hình này là hết cứu chữa gì được
rồi, còn đưa vào đây làm gì? Bệnh nhân đã hôn mê rồi
”. Tôi và Mèo bắt đầu
mất bình tĩnh nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Bệnh nhân vẫn còn nhận thức
được, chỉ là bị sốt thôi. Gia đình biết rõ tình trạng, chỉ yêu cầu bệnh viện hạ
sốt xong sẽ đưa về nhà chứ không điều trị tại đây
”. Nữ bác sĩ trực vẫn chần
chừ. Mèo nói nhỏ vào tai Bi: “Bi, nếu em vẫn còn nhận thức, phất tay một
cái để bác sĩ biết là em chưa hôn mê đi!
”. Tôi không biết lúc đó thật sự Bi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.