TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 77

Vừa đi diễn ở Hà Nội cùng với bé Mi về, tôi liền vào thăm ba Quỳnh.

Thấy ba nằm mê man, tôi còn nắm tay ba, động viên ba mau khỏe để tôi
đón về nhà. Vậy mà ngay tối hôm đó, có điện thoại giữa đêm khiến cả nhà
tôi đều giật nảy mình. Tôi linh tính có điều gì bất lành. Mẹ Tâm gọi về tự
bệnh viện thông báo ba Quỳnh vừa mất. Lần đầu tiên tôi biết được cảm giác
khi người thân yêu nhất của mình qua đời là như thế nào. Tim tôi như
nghẹn lại, đầu óc trống rỗng, nước mắt chực chờ trào ra nhưng nghe tiếng
gào khóc của bé Mi, tôi lại kìm lại để vỗ về em. Tôi không thể nào chấp
nhận được đây là sự thật. Ngày tôi đang ở Hà Nội, ba Quỳnh còn gọi điện
cho tôi dặn dò mua quần áo thể thao, mua giày để ông mặc đi tập vật lý trị
liệu khi xuất viện. Rồi gọi cho anh Chuột, dặn mua cho ông cái radio để
nghe trong bệnh viện cho đỡ buồn. Tại sao ba lại ra đi đột ngột như vậy?
Ông vẫn chưa nhìn thấy được ngày tôi thật sự thành công mà?

Khoảng vài tuần trước ngày ba Quỳnh nhập viện, không hiểu sao ông lại

đòi đi diễn tỉnh chung với tôi và anh Chuột, điều mà trước giờ ông ít khi
bận tâm. Ba lấy lý do: “Ba đi theo để lo cái xe cho bọn mày. Đi tỉnh đông
khán giả, một mình tài xế quản không nổi
”. Nhưng tôi không hiểu trong
lòng ông đang nghĩ gì? Hay chính bản thân ba cũng có linh cảm xấu cho
tình trạng sức khỏe của mình? Lần đó, cả nhà tôi cùng đi diễn ở Buôn Mê
Thuột, gồm ba Quỳnh mẹ Tâm, tôi và bé Mi. Gần như đó là chuyến du lịch
hiếm hoi có mặt đầy đủ cả gia đình. Tôi nhận thấy ba đã yếu lắm, nhưng
vẫn ông gắng gượng được hết chuyến đi. Về nhà, ông còn khoe với các cô
tôi: “Thì ra thằng Bi nó nổi tiếng lắm, đi diễn nó được tặng rất nhiều hoa”.
Lần đầu tiên tôi thấy ba Quỳnh bộc lộ ra ngoài sự tự hào về tôi. Tôi nghe kể
lại mà trong lòng lâng lâng, vừa hạnh phúc, vừa thấy thương ba quá!

Những ngày ba Quỳnh nằm viện, chỉ mẹ Tâm là người túc trực bên ba.

Còn tôi cứ phải đi diễn tỉnh liên tục, nhưng tối nào tôi cũng gọi điện về nhà
để hỏi thăm tình hình sức khỏe của ba. Nghe mẹ Tâm kể hôm nay ba Quỳnh
đã ăn được món này món kia, rồi hỏi thăm thằng Bi đi diễn thế nào, tôi cảm
thấy trong lòng nhẹ nhõm và bớt lo lắng một chút. Mỗi khi đi diễn về, tôi
lại đến bệnh viện thăm ba, dù hai ba con chẳng nói gì với nhau. Nằm viện,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.