TỰ TRUYỆN WANBI TUẤN ANH - BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC - Trang 93

Tôi khẽ giật mình tỉnh lại, bên tai là tiếng nhạc một bài hát của chị Mỹ

Tâm. Loáng thoáng trong giấc ngủ chập chờn của tôi ban nãy là giai điệu
của Đôi Mắt, của Cho Em… Tôi chẳng biết mình đã thiếp đi bao lâu, nhưng
tôi tự lay mình dậy. Tôi không thể ngủ. Tôi sợ mình sẽ không tỉnh lại nữa.
Loáng thoáng trong dòng suy nghĩ của mình lúc đó, tôi cũng từng tự hỏi:
Nếu mình không bước ra được khỏi cỗ-máy-không-gian này thì những ngày
sắp tới của cả gia đình phải làm sao? Khán giả của sẽ phản ứng thế nào
nếu tôi đột ngột biến mất khỏi cuộc đời?

Tôi tự nhẩm lời một bài hát mới trong đầu. Mỗi khi nghĩ khi đến âm

nhạc, tôi như được tiếp thêm một sức mạnh, một niềm tin to lớn . Nhưng rồi
tôi lại thiếp đi từ lúc nào chẳng biết…

***

Cuối cùng tôi cũng được đưa ra khỏi phòng điều trị. Vẫn nằm trên băng

ca, hơi mệt mỏi vì cơn đau bắt đầu thấm khi thuốc tê dần tan hết, nhưng tôi
vẫn cố mỉm cười để mọi người yên tâm, trước khi chợp mắt dưỡng sức.
Vậy là tôi đã vượt qua được thêm một cửa ải nữa trong hành trình chiến đấu
với khối u Chordoma quái ác…

Tối nay cũng là đêm đầu tiên tôi trình diễn bài Vụt Mất

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.