TU VIỆN THÀNH PARME - Trang 175

— Hình như tôi có quyền đi đâu tùy tôi thích.

Công tước phu nhân đỏ mặt. Nhưng rồi bà nói ngay:

— Tôi chỉ có ý tránh cho Điện hạ hoài công ngự giá bởi vì ngày thứ

năm này là ngày thứ năm cuối cùng. Tôi sắp sửa đến ở Bologne hoặc
Florence mấy hôm.

Khi phu nhân trở về các phòng khách, mọi người đều tưởng bà đang ở

trên đỉnh cao chót vót của ân sủng, không biết rằng bà vừa làm liều một
việc mà xưa nay chưa ai dám làm ở Parme. Bà ra hiệu cho bá tước, bá tước
bỏ bàn bài, đi theo bà vào một phòng khách nhỏ có đèn sáng nhưng vắng
vẻ.

— Phu nhân đã làm một việc rất táo bạo! Bá tước nói. Mà hẳn tôi

không dám khuyên làm. Nhưng đối với những người thực sự say đắm, hạnh
phúc làm tăng tình yêu, cho nên nếu sáng mai em đi thì chiều mai tôi đi
theo em. Tôi nán lại chỉ vì cái của nợ là bộ tài chính mà tôi đã dại dột gánh
lấy, nhưng trong bốn tiếng đồng hồ sử dụng hợp lý, người ta có thể chỉnh
đốn bao nhiêu ngân quỹ. Ta trở lại các phòng khách thôi em ạ, hãy cứ tha
hồ phô trương, cái lốt tướng quốc của ta không dè dặt. Có lẽ đây là cuộc ra
mắt cuối cùng của chúng ta ở thành phố này. Con người ấy dám làm tất, nếu
y tưởng là bị thách thức. Y sẽ bảo như thế là làm gương. Khi quan khách ra
về, chúng ta sẽ nghĩ cách phòng bị ở đây cho em trong đêm nay, tốt nhất là
em đi ngay về biệt thự Scala của em ở gần trên sông Pô, nơi có lợi thế là chỉ
cách khu vực thuộc Áo nửa tiếng đồng hồ.

Tình yêu và lòng tự ái của nữ công tước đã trải qua những giây phút

thần tiên, bà nhìn bá tước rồi mắt bà giàn giụa lệ. Một quan thượng thư oai
quyền tột bậc, giữa đám quan chầu quây quần tôn thờ người không kém tôn
thờ quận vương mà nay từ bỏ tất để đi theo mình, và từ bỏ một cách thanh
thản như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.