TUẤN, CHÀNG TRAI ĐẤT VIỆT - Trang 258

Sáng hôm sau, thứ Hai, vào trường học, một số độ chừng sáu bảy chục trò
còn đeo băng đen trên cánh tay . Mấy trò khác cất băng ở nhà không dám
đeo đến trường .
9 giờ, học trò lớp Tuấn đang ngồi nghe Ông giáo sư An nam giảng Vật lý
học, thì anh cai trường xuống, cầm một tấm giấy nhỏ đưa ông giáo sư . Ông
trố nhìn giấy, nét mặt nghiêm khắc, gọi :
-Tuấn !. Quỳnh !, Thu !, Hảo ! A la Direction !
Bốn trò tái mặt, đứng dậy ra đi . Cả lớp đều tỏ vẻ lo sợ .
Ðến văn phòng, ông Tổng Giám thị đưa bốn người vào gặp ông Ðìa-réc-tơ.
Tụi này cúi đầu chào . Ông Daydier, với nét mặt hầm hầm hỏi Tuấn :
-Mày để tang cho ai đấy ?
Trò Tuấn ấp úng trả lời :
-Dạ …thưa… tôi để tang cho Ông nội tôi .
Ông Daydier trợn mắt :
-Ông nội mầy đã chết hai chục năm rôì, bây giờ mầy mới để tang hả ?
Tức thì ông Daydier đánh vào má Tuấn một tát tay . Tuấn nghe một tiếng
“Pâng !“ kinh khủng ! Tuấn xiểng liểng, muốn té xỉu luôn .
Rồi ông quay lại trò Quỳnh :
-Còn mầy ?
Quỳnh chưa trả lời, cũng bị ông tát một tát kinh hồn . Hảo, Thu đều bị như
thế . Xong, ông đuổi bốn đứa về lớp, không nói thêm một câu .
Bốn đứa lặng lẽ đi về lớp thì giữa hành lang gặp người cai trường và ba anh
nữa ở lớp Ðệ Tam niên xuống văn phòng . Tuấn chỉ cho anh Trọng cái vết
tát tay còn đỏ bừng trên má trò, và khẻ bảo :
- 36 ngón nến !
Trông nét mặt anh Trọng y người tù sắp sửa lên máy chém .
Học trò xầm xì hỏi nhau :
- Không biết đứa nào mét với ông Ðốc ? Nếu không có thằng chó nào làm “
ráp bo “ cho ổng, thì làm sao ổng gọi đúng tên tất cả mấy đứa bày đầu.
Người tức giận nhất là anh Trọng . Anh này từ trước đến giờ vẫn hiu hiu tự
đắc là người có cái xác cao lớn nhất trong trường, học Ðệ Tam niên cũng
lại là lớp cao nhất, với đôi kính cận thị ra vẻ đạo mạo tiên sinh, thế mà bây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.