quá !
- Thì đã có bài của mầy trả lời cho ổng rồi , không đủ sao ?
- Nhưng tao muốn có thêm một bài của mầy nữa . Mày làm liền đây cho tao
coi . Rồi tụi mình đem ngay sáng nay lên cho ông Tú , chứ tao nghe nói
trưa nay ổng về Gò Bồi đấy . Không trả lời được ổng , tao tức lắm . Phải có
hai đứa mình trả lời cho ổng cứng họng .
Trò Tuấn băn khoăn hết sức …Phần thì O-Vui em gái ông chủ nhà , đang
nấu chè hột sen ở bếp , mùi thơm bay lên ngào ngạt , Tuấn chỉ ngửi mùi
thơm ấy mà không muốn làm thơ …Nhưng Quỳnh cứ giục mãi , Tuấn bảo :
- Thôi mày đi ra bờ biển chơi một lát , rôì trở lại đây .
- Tao trở lại , mày phải làm xong bài thơ hỉ ?
- Mầy phải đi lâu lâu mới được . Bây giờ là 8 giờ , 12 giờ mày hãy trở lại .
- Ừ , 11 giờ tao trở lại .
Phan Quỳnh đi xong, Tuấn leo lên cái gác xếp , không ai ở , nằm sấp xuống
chiếu để viết . 11 giờ , Quỳnh trở lại Tuấn mới được 6 câu , đọc cho Quỳnh
nghe :
Há phải danh gì , một lũ trai ,
Vì mang âu phục , phải mang giầy ,
Văn minh rực rỡ ông thầy Pháp ,
Hủ lậu co ro bác Tú Tài ,
Nhục trước ông cha thua kém họ
Mong sau con cháu kịp bằng ai .
- Ðược đấy , còn hai câu nữa , làm luôn đi .
- Mày đi ra chơi ngoài chợ một lát , để một mình tao mới làm được.
Nhưng Quỳnh ra cửa còn đứng đấy , thì Tuấn gọi :
- Rồi rồi , Quỳnh ơi , vô đây !
Tuấn đọc nốt hai câu chót :
Nước nhà nô lệ không mong tiến
Mai mỉa làm chi mấy đứa trai ?
12 giờ trưa , Quỳnh và Tuấn đến nhà thầy Phạm Đào Nguyên , nơi trọ của
ông tú tài Trần Tuyển : Ông đang ngồi ghế tràng kỷ , rung đùi ngâm bài thơ
của ông ra vẻ khoái trá lắm . Quỳnh tiến tới , lễ phép chào rồi trao tận tay