Nghiêm Bộ Đầu không ngừng hướng mắt ra hiệu cho Đoàn Phi. Đoàn
Phi làm như không nhìn thấy mà đem lời nói hết ra, Hứa Điển sử hài lòng ừ
một tiếng nói:
- Xem ra đúng như lời ngươi nói, nghi ngờ Lục Đại có thể loại trừ, có
điều vẫn phải tìm ra hắn mới được. Nghiêm Bộ Đầu cử người dán cáo thị
thông báo, cũng viết công văn gửi Ứng Thiên Hình Bộ, phát ra hải bộ công
văn, cần phải nhanh chóng tìm ra Lục Đại. Tuy nhiên các người muốn điều
tra riêng, vậy đi liền đi. Ta vẫn có mấy câu nói muốn Lục phu nhân chứng
thực, sẽ không tiễn các ngươi nữa.
Nghiêm Bộ đầu mặt đen lại cùng bọn Đoàn Phi cáo từ đi ra. Nghiêm Bộ
Đầu vẫn không hé răng, Đoàn Phi thổi phù một tiếng mỉm cười, hạ giọng
nói:
- Nghiêm Bộ đầu không cần tức giận. Ta chỉ là cố ý. Ông nghĩ Hứa đại
nhân sẽ tin lời của ta sao? Chỉ sợ ông ta giờ phút này đã sớm nhận định Lục
Đại chính là hung thủ rồi.
Nghiêm Bộ đầu sắc mặt dễ nhìn một chút, kinh ngạc nói:
- Tại sao nói những lời đó?
Đoàn Phi cười nói:
- Lúc này ta nói cái gì Hứa đại nhân đều sẽ cho rằng ta đang lừa hắn. Cứ
cho rằng không phải như vậy, nhưng vì bản tính tự cho mình là cao minh,
hắn đều sẽ đem lời của ta lật ngược lại, nhìn đi. Hắn ta nhất định vô cùng
tận lực đi bắt Lục Đại. Như vậy cũng tốt, Lục Đại tất sẽ tìm được. Hứa đại
nhân có việc để làm, sau đó không rảnh rỗi tìm chúng ta gây rắc rối.
Quách Uy cười khẽ một tiếng. Thạch Bân hỏi: