TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 128

- Thế tại sao các người không báo quan?

Quách Uy quát lên.

Ông lão liếc mắt nhìn y với thái độ thờ ơ, rồi quay đầu tiếp tục câu cá.

Đoàn Phi cảm ơn ông lão, kéo theo Quách Uy rời khỏi, đồng thời nói nhỏ
rằng:

- Không thấy tử thi, ngươi cảm thấy dù báo quan, Mẫn đại nhân hoặc

Hứa điển sử sẽ nhận vụ án này không? Nói không chừng Nghiêm bộ đầu sẽ
có hứng thú hơn với việc phái người tới đây thu chút tiền theo lệ quen.
Ngươi nói xem ai rảnh tới nỗi đi báo quan?

Quách Uy cười ha hả, vừa lúc có một ngư dân trẻ tuổi đi qua, y liền tay

kéo người đó tới, quát rằng:

- Quan gia xử án, mi hãy đi tìm cho ta con thuyền, dám nhiều lời thì ta sẽ

đưa cả nhà mi tới gặp quan!

Sự uy nghiêm của quan gia chỉ có ông lão thấu hiểu chuyện đời mới dám

khinh thường, người đó lập tức dâng con thuyền của mình cho bọn họ,
nhưng lại không dám chở bọn họ qua đó. Ma còn đáng sợ hơn người, uy
hiếp cũng vô dụng. Đoàn Phi bọn họ đành phải tự mình dùng trúc cao chèo
thuyền tựa vào bờ hồ hòn đảo đó.

Trên đảo đã không còn thấy mùi đỏ tươi như các ngư dân nói, nhưng mà

mùi hôi tanh nồng nặc hoàn toàn khác với mùi tanh của cá. Không ít các
hòn đá bị nước mưa rửa sạch, gốc các ngọn cỏ vẫn thấy vết máu ẩm ướt có
màu nâu đen, phạm vi tương đối rộng, có thể thấy rằng lời kể của các ngư
dân không hề phóng đại. Lúc ấy diện tích ước khoảng 10m² của hòn đảo
này, quả thực từng bị vết máu to bao phủ.

- A Phi, huynh xem.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.