TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 41

- Lời này từ rày về sau tuyệt đối không nhắc lại nữa. Ta chẳng qua chỉ là

một kẻ nhanh nhẹn linh động mà thôi. Mẫn huyện lệnh râu tóc đều đã bạc
cả rồi, có kinh nghiệm phá những vụ án có nhiều lỗ hổng, lại thiếu cơ sở
như vậy chẳng phải là dễ dàng hay sao? Ta chẳng qua là không muốn làm
cho Hà Hải phải chịu oan ức nên mới ra mặt thôi.

- Dễ dàng? Nếu bọn họ thật sự lợi hại thì sẽ không làm liên lụy đến A

Bân phải ăn trượng cả một ngày rồi.

Giang Xương bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng rồi nhìn Đoàn Phi

chăm chú. Sau đó ngáp một cái, nói lời tạm biệt rồi bước đi.

Không biết đã bao lâu, Thạch Bân bước nhanh tới, gọi vọng từ xa. Lúc

đến gần trước mặt mới nói nhỏ vào tai Đoàn Phi:

- Lão Đại, Mẫn đại nhân cho truyền huynh đi đến Huyện nha một

chuyến. Huynh hết chuyện lại đi giúp người khác viết giấy cáo trạng, mà lại
còn là đại án tố cáo người cha đồi bại. Lần này đi còn không biết là phúc
hay họa, chi bằng huynh hãy tạm trốn vài hôm đi đã?

Nhớ tới ánh mắt kiên nghị của người thiếu phụ, Đoàn Phi ném bút sang

một bên, nói:

- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi. Đi thôi!

Khi đuổi theo tới tận Huyện nha, thấy Tri huyện Mẫn đại nhân đang ở

Đại đường thẩm án, Tiền Ngọc Lan tố cáo cha bèn quỳ sang một bên. Mẫn
đại nhân hiện đang thụ lý một vụ án khác.

Bảo Ứng là một huyện nhỏ, thuộc vùng Giang Nam, nằm cạnh duyên

hải, kinh tế phát triển, cuộc sống yên bình. Tuy chưa đạt đến mức ra đường
người không nhặt của rơi, ban đêm không phải cửa đóng then cài, nhưng
tình hình trị an cũng không đến nỗi tệ. Bình thường, quá nửa chỉ là các vụ
án nhỏ như hàng xóm cãi lộn, đánh nhau ẩu đả, trộm vặt cướp bóc. Có điều,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.