TUẦN THÚ ĐẠI MINH - Trang 556

Ứng Thiên gần Tô Châu và Hàng Châu. Trang phục của Tô Châu thời đó

định hướng cho những trào lưu, các cô nương trang điểm lộng lẫy không có
câu nệ như trong truyền thuyết đã nói. Bọn họ đi qua gọi nhau í ới, nếu
nhìn thấy một vị công tử đạo mạo bọn họ cũng không ngại mà liếc mắt đưa
tình. Đoàn Phi tuy vẫn mặc bộ quần áo vải thường ngày, người cũng không
lấy gì làm anh tuấn nhưng khí chất bất phàm khiến hắn khi đứng giữa đám
người thì làm cho người ta có cảm giác như con hạc đứng giữa đàn gà. Nên
thỉnh thoảng lại bắt gặp cặp mắt đưa tình.

Đang lúc cao hứng nhìn, bỗng nhà khách bên đường đột nhiên xuất hiện

một người xông ra, Đoàn Phi tránh không kịp, bị đụng cho cái người lảo
đảo, còn kẻ đụng phải Đoàn Phi thì lăn lóc trên đất. Người đụng phải Đoàn
Phi hóa ra là một cô gái áo vải váy trắng.

Một người mập mạp, trên người mặc thứ bào lộng lẫy từ nhà khách

Thiên Hạ phía sau lưng Đoàn Phi chạy nhanh đến một tay nắm lấy áo của
cô gái nhấc lên.

Đoàn Phi vẫn chưa rõ sự việc đầu đuôi thế nào thì người mập mạp kia

nhìn cô gái quát:

- Con nha đầu, lão gia gặp cảnh ngươi bệnh tật, có lòng cho ngươi chịu

nợ mà ở phòng tốt nhất, còn mời thầy thuốc đến chữa bệnh cho ngươi.
Ngươi nợ lão gia nửa tháng tiền phòng và tiền thuốc thang không trả lại còn
định trốn. Ta phải bắt ngươi đến gặp quan phủ.

Cô gái đó ước chừng mười sáu, mười bảy, sắc mặt vàng vọt, hai mắt

không thần sắc, miệng cháy khô, bộ dạng yếu ớt. Cơ thể gầy guộc trắng
thuần trong tay của tên béo kia như cành liễu mỏng manh không có gì
nương tựa.

Cánh tay nhợt nhạt bất lực của cô ta muốn thoát khỏi bàn tay mập mạp

kia, thở hổn hển phân bua:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.