TUỔI 17 - Trang 190

- “Đây chính lông trên cổ áo khoác của mình đây, - cô nghĩ, - do người đi

săn đã lặn lội trong rừng, theo rình con thú và cuối cùng đã giết được nó.
Lông này anh đem bán cho nhà nước và nhận tiền. Sức lao động của anh ấy
biến thành lông thú, lông thú - biến thành tiền. Ba mình làm việc ngày đêm
và cũng nhận được tiền, và đưa tiền đó mua áo khoác có cổ lông này cho
mình”.

Lida nhớ lại thầy giáo nói về chiếc áo măng-tô của cô. Thật thế, sao Ania

Alechxeeva, Clara Kholopoeva phải mặc những chiếc áo cũ với những
chiếc cổ loại lông rẻ tiền đã sờn và đối với họ áo đã quá chật và ngắn? Tại
sao Svetlana hoàn toàn không có áo măng-tô mùa đông?... Tại sao? Tại sao
mình lại có chiếc áo đẹp như thế này? Phải chăng vì mình tốt hơn các bạn?
Không! Dĩ nhiên là không phải! Chỉ đơn giản bởi lẽ mình là con gái của
một ông viện sĩ mà thôi... Nhưng có phải suốt đời mình sẽ sống bằng trợ
cấp của bố đâu. Sẽ đến lúc mình phải tự nghĩ đến việc mua áo măng-tô,
bánh mì và tất cả những thứ cần thiết cho một con người có văn hóa như:
thức ăn, quần áo, giầy dép, nhà hát, xi-nê, sách vở... Từ trước đến nay mọi
việc đó chẳng bao giờ mình phải lo đến cả và tưởng rằng tất cả mọi việc
đương nhiên phải như thế và sẽ mãi mãi như thế... Thế nghĩa là thế nào?
Tại sao không bao giờ mình nghĩ đến những điều đó? Sống chẳng khác con
chuồn chuồn bay thấp, bay cao trong chuyện ngụ ngôn của Klưrov cả...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.