TUỔI 17 - Trang 258

“Chẳng lẽ nhà mình rồi sẽ có điện thoại?”. Catia mỉm cười một cách tư

lự và tung chăn ra.

Đi ra phố, Catia hít thật sâu cái không khí khô lạnh và quay nhìn tứ phía.

Những mái nhà, ống máng, cột điện, bậu cửa sổ đều bị phủ một lớp tuyết
trắng. Không có gió và mọi âm thanh vang lên nghe như rõ ràng hơn, mạnh
hơn.

Cảm thấy phấn chấn và dễ chịu như đó là một buổi sáng trong trẻo và

tuyết giá. Cô dận gót giày và mũi giày làm cho tiếng bước chân càng vang
to, và trong nhịp bước chân ấy cô thầm hát “Ta sẽ có điện thoại! Ta sẽ có
điện thoại!”

Mỗi lúc Catia càng bước nhanh hơn, và thế là cô đã đến trường.
Bước vào lớp Catia nhìn thấy đám con gái tụ tập ở cạnh một cái bàn và

cô nghe thấy tiếng nức nở ấm ức.

“Lại còn chuyện gì nữa đấy!” - Catia thoáng nghĩ vậy và vội vàng đút

sách vở vào ngăn bàn của mình rồi đi lại chỗ đám đông Nadia Erefeeva tì
ngực vào bàn và úp mặt vào lòng bàn tay khóc nức nở. Cạnh Nadia là Jenia
Smirnova. Cô này ôm lấy bạn và dỗ:

- Nadia, thôi đừng khóc nữa nào! Bạn tưởng quan trọng lắm đấy à! Sao

lại thế? Bạn đâu có còn bé nữa... hơi đâu mà khóc vì những chuyện vặt
vãnh ấy.

- Các bạn ơi, mình không hiểu nổi, - Tamara vung tay nói bực tức. - Một

cô gái lớn ngần ấy mà còn gào lên, thật tồi hơn một đứa trẻ.

- Không hiểu thì im đi! - Jenia ngắt lời cô ta.
- Việc gì thế? - Catia hỏi.
- Đấy bạn thấy không... Chửi nhau với Ania rồi gào lên như lợn bị cắt

tiết. - Tamara giải thích rồi quay lại cười hỏi: - Mà này, các bạn ơi, có ai
biết lợn bị cắt tiết gào như thế nào không?

Tamara rất khinh thị những giọt nước mắt, còn hơn thế nữa, nếu nước

mắt chảy vì nguyên nhân kiểu như là cãi nhau với bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.