TUỔI 17 - Trang 276

Nhận vở xong. Larisa với vẻ mặt đầy tự hào và đắc thắng quay về chỗ

làm cho cả lớp phải mỉm cười.

- Thôi xin lỗi các vị ạ! - Cô nói thì thầm vói các bạn ngồi phía sau. -

Điểm năm này là không có ai giúp cả nhé. Tự đạt được bằng mồ hôi và
máu đấy!

Thoáng thấy vở mình trong tay thầy giáo, Nina Sarina theo thói quen đã

vội cho rằng cô “chết” rồi và đứng dậy không còn cái cảm giác là hai chân
mình đứng vững nữa.

- Nina Sarina, em cho tôi biết là em có biết gì về hội họa không? -

Constantin Sergheevich hỏi.

- Em có biết chút ít ạ. Bác em là họa sĩ mà, - cô gái trả lờ rất khẽ.
- Điều đó dễ thấy thôi. Các em ạ, đây cũng là một bài làm hay đấy. Ở

triển lãm nghệ thuật qua những bức tranh của họa sĩ và những câu chuyện
của khán giả, bạn Nina Sarina đã biết nói lên được rất nhiều. Điểm năm.
Những vở còn lại thầy trả “không có nhận xét”, như vở của Clara
Kholopoeva, chỉ thông báo điểm. Nhưng cái lắc đầu của thầy lại còn “hùng
hồn” hơn cả những lời nói.

Trả bài xong thầy giáo ngồi xuống và mở sổ điểm ra.
Trong khi đó Catia đã kịp tính kết quả chung của cả lớp. Ba điểm năm,

mười điểm bốn và một điểm ba. Điểm của Valia cô vẫn không tính như
trước. Tổng cộng được năm mươi tám điểm trong số bảy mươi điểm có thể
có. Hơi ít nhưng dù sao cũng chưa đến nỗi quá tồi như cô tưởng lúc đầu giờ
học.

- Thế Valia bị làm sao hả các em? - Thầy giáo bỗng nhớ ra và đưa mắt

nhìn cái bàn trống, hỏi - Jenia Smirnova, em ra xem thử nào.

Jenia gần như chạy ra khỏi lớp và sau một phút cô quay lại.
- Thưa thầy, bạn ấy đang khổ tâm ạ.
- Khổ tâm thế nào cơ?
- Bạn ấy khóc ạ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.