TUỔI 17 - Trang 362

MỐI TÌNH ĐẦU

Ở cuối cuốn sách giáo khoa vật lý có dán thêm một tờ phụ đính với năm

cột màu. Bên trái mỗi cột là màu tím thẫm, gần như là màu đen. Dần dần
cột màu chuyển thành màu xanh, rồi màu da trời, màu xanh lá cây, màu
vàng, màu da cam và cuối cùng màu đỏ. Bảng màu đó là quang phổ.

Lida nghĩ: Nếu như tâm tư tình cảm, cảm giác của con người có thể so

với quang phổ thì những tình cảm nặng nề day dứt nhất. - Nỗi đau khổ và
tuyệt vọng sẽ là màu tím thẫm, còn hạnh phúc niềm vui - màu đỏ sẫm. Tất
cả những cảm giác khác nằm ở giữa hai màu này. Ý nghĩ này làm cho Lida
rất lấy làm thú vị và khi nhìn lên hình quang phổ cô có thể tìm xem tâm
trạng mình hiện nay như thế nào kể từ lúc tạm biệt Aliosa ở ngoài sân băng.

Đây là cảm giác gì vậy? Khó gọi là nặng nề, nhưng còn xa mới có thể

gọi là vui sướng. Hình như tâm trạng của cô hiện nay đang ở quãng phía
trái của bảng quang phổ. Đó là màu xanh lá cây nhạt, có lúc chuyển nhẹ
thành màu thanh thiên dịu mát. Buồn. Nỗi buồn bao trùm lấy cô, tựa như
sương mù dày đặc phủ lấy người bởi trên mặt nước, và Lida cũng chẳng
biết nên bơi về hướng nào.

Gần đây một cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu của một sự thờ ơ mới lạ và một

tâm trạng hoàn toàn phớt lờ mọi thứ trên đời ngày càng choán lấy tâm hồn
cô. Khi làm bài, vất vả lắm cô mới có thể tập trung được tư tưởng và nếu
như không có cái “Lời hứa” của lớp thì cô đã bỏ mặt hết. Muốn thế nào thì
thế! Chẳng phải là vừa mới đây thôi, trong cuộc thảo luận về hạnh phúc
Lida đã từng nói rằng nếu có yêu ai hoặc có ai đó yêu cô thì cô sẽ hạnh
phúc đấy thôi.

“Nhưng phải chăng đây là hạnh phúc?... Một màu xanh da trời dịu mát…

Bởi vì hạnh phúc là một cái gì đó rất to lớn, một màu đỏ sáng thiêu cháy
mọi vật trên đường đi của nó chẳng khắc gì đám cháy lớn trên thảo
nguyên”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.