TUỔI 17 - Trang 449

Nhưng từ tầng dưới Nina Sarina đang mang lên một tấm bìa các-tông to.

- Này, tôi trượt trước đấy nhé!

Nina trèo nhanh lên đỉnh cầu trượt đặt tấm các tông xuống mặt dốc xong

cô nhìn xuống và mọi người thấy mặt cô đỏ bừng.

- Sao? Sợ hả? - Jenia hỏi. - Đồ nhát gan!
Nina vừa lấy lại dũng cảm và đang định ngồi xuống thì bỗng Jenia đã

nhảy tót lên và ngồi phịch xuống tấm bìa.

- Đi nào! Ù - ù - ù...
Jenia trượt như bay xuống chân cầu thang dưới sự hoan hô và cười đùa

của mọi người. Cô trượt qua hành lang rồi biến mất hút trong lớp học tối
om. Một giây sau cô đã xuất hiện ở cửa.

- Thế mới là cầu trượt chứ... Tôi nói thật đấy... kinh cả hồn! Các bạn

nhanh lên! Phải xếp bàn học sang một bên. - Tớ suýt đâm thẳng vào chúng
đấy...

Trong khi mọi người xếp dọn bàn ghế, một cô nào đó mang đến hai tấm

các-tông nữa, và thế là cuộc trượt đua đã bắt đầu. Người lớn đứng cả sang
một bên và khoái chí theo dõi các cô gái nô đùa. Tiếng cười, tiếng kêu,
những câu đùa tếu vang lên không ngớt. Các cô đang “làm quen” với cầu
trượt. Từng cặp một, lúc trượt đứng, khi trượt ngồi, trượt cả bằng đầu gối. -
Thôi đủ rồi, bác Matvel Stepanovich ạ, cho kết thúc thôi. - Constantin
Sergheevich nói, đưa mắt nhìn đồng hồ. - Các em, đủ rồi đấy. Tháo cầu
trượt ra và mang hết ván cất vào phòng thể dục. Ta sẽ bảo quản chúng ở đó.

Khi nhìn thấy phụ huynh học sinh trèo lên sân cầu trượt. Anh bèn bảo

họ:

- Các đồng chí, cứ để cho các em ấy làm lấy. Muốn ăn phải lăn vào bếp

chứ...

Khoảng mười phút sau chiếc cầu trượt đã được tháo xong và xếp gọn vào

chỗ quy định. Hành lang chìm sâu vào bóng tối và trở lại yên tĩnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.