TUỔI 17 - Trang 73

Các lớp buổi chiều học ở tầng một và tầng hai. Bà hiệu trưởng lên tầng

ba và nhìn thấy đèn sáng trong một lớp, bà đến gần cửa, hai em học sinh
lớp bảy đang làm báo tường.

- Các em ơi! Đến giờ kết thúc rồi đấy. Muộn rồi.
- Thưa cô, chỉ còn một ít nữa... độ nửa giờ nữa thôi ạ.
Bà xem tờ báo, góp vài ý kiến rồi quay về phòng làm việc của mình. Bà

không kịp ra về vì lại có người gõ cửa...

- Vâng... vâng... Ai đấy?
Ba cô học sinh lớp mười bước vào phòng: Catia, Jenia và Tamara.
- Các em muốn gặp tôi ư?
- Thưa cô, vâng ạ, nếu cô không bận lắm, chúng em xin phép được nói

chuyện với cô ạ.

- Các em ngồi xuống đây.
Jenia và Tamara ngồi xuống ghế đi-văng, còn Catia vẫn đứng. Natalia

Zakharovna đã mặc áo măng-tô. Bà không cởi áo, ngồi vào chiếc ghế bành,
lưng ngả ra phía sau, chuẩn bị nghe. Bà đã biết những gì xảy ra ở lớp mười,
trong thời gian cuối. Bà có nghe về chuyện cái tát, biết cả về bức biếm họa,
nhưng ở cương vị bà, bà không muốn can thiệp vào những việc đó.

Constantin Sergheevich không cần đến sự giúp đỡ của bà. Khi bà trao

cho Constantin Sergheevich lớp đó bà có báo cho anh biết, đó là một lớp
khó theo ý kiến mọi người, nhưng chính bà lại nghĩ khác và đối với các em
lớp mười, bà vẫn đem lòng quý mến. Và không phải vì các em cùng bà
sống ở Leningrad trong những ngày thành phố bị phong tỏa. Bà Natalia
Zakharovna không ưa loại học sinh “luôn luôn ngoan ngoãn”. Tuy các em
đó ít làm phiền lòng, nhưng thường nấp sau cái đạo đức mẫu mực đó là sự
vô nguyên tắc, không chân thật, hèn nhát và những ảnh hưởng tiểu tư sản
không tốt. Bà hiểu rằng, nếu lớp mười không trở thành một lớp mẫu mực
trong trường chẳng qua vì lớp đó không có giáo viên chủ nhiệm tốt.

- Nào, tôi nghe các em.
- Thưa cô, chúng em có làm phiền cô không ạ? - Jenia hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.