TUỔI 20 - NHỮNG NĂM THÁNG QUYẾT ĐỊNH CUỘC ĐỜI BẠN - Trang 177

cùng mẹ và cha dượng. Nhưng cậu cũng thường ngủ lại ở nhà bạn bè, đặc
biệt là nếu sau một đêm đi chơi muộn, ở lại phía bên đó của thành phố sẽ dễ
dàng hơn.

Sơ yếu lý lịch của Sam cũng rải rác như những nơi cậu ngủ lại. Từ sau khi
tốt nghiệp đại học, gần như năm nào cậu cũng chuyển việc. Hiện cậu đang
“thất nghiệp vui vẻ,” tức là đáng lẽ cậu đang tận hưởng cuộc sống và sống
nhờ vào trợ cấp thất nghiệp, nhưng cuộc sống ngày càng trở nên bớt vui vẻ.
Cậu luyến tiếc cuộc đời “thất nghiệp vô lo”. Cậu không còn thích đi chơi
như trước nữa. Cậu lo lắng trước câu hỏi “Bạn làm nghề gì?” đến mức phải
uống vài chén mới có thể rời nhà mỗi tối thứ Sáu hay thứ Bảy. Mỗi khi
những cuộc trò chuyện trong các bữa tiệc quay sang chủ đề công việc, Sam
cảm thấy tự ti và cậu đi tìm cho mình đồ uống mạnh hơn.

“Thật kỳ lạ,” Sam nói. “Càng lớn tuổi, tôi càng cảm thấy mình ít giống một
người đàn ông hơn.”

“Tôi không nghĩ là cậu đã làm đủ để thấy bản thân mình là đàn ông,” tôi mở
lời.

Theo những gì tôi thấy, Sam vẫn sống như một kẻ lang thang. Đổi việc và
đổi chỗ ở, cậu vẫn tiếp tục lối sống “cách ngày” thuở nhỏ theo lối của một
người trong độ tuổi 20. Chẳng trách cậu cảm thấy lo lắng, giận dữ và cảm
thấy mình không giống một người đàn ông.

Tôi nói với Sam rằng tôi vui vì cậu đã đến trị liệu. Hoàn toàn hợp lý khi
chúng tôi đã dành thời gian nói về việc chia tay của cha mẹ cậu và việc này
lại dẫn đến một cuộc sống bất ổn như thế nào. Tôi cũng nói rằng cậu không
cần phải sống bằng một chiếc balô nữa. Trên thực tế, nếu còn tiếp tục làm
vậy, cậu sẽ còn cảm thấy như vậy.

“Mọi thứ đều vô vọng. Tôi không thể thay đổi,” một ngày nọ Sam nói,
người cúi xuống, cùi chỏ đặt trên đầu gối và xoa xoa đầu như thể vừa cắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.