nhớ các em của tôi. Tôi ước gì mình cũng có thể làm vậy. Nghe thật tuyệt.”
“Tại sao các em gái của cô lại được ở Nashville?”
“Ồ, chúng là chị em song sinh. Thật ra chúng đã tốt nghiệp đại học rồi.
Nhưng chúng không quan tâm ai nghĩ gì cả.”
“Vậy chúng được quyền nổi loạn và được ở nhà.”
“Đúng vậy. Cô thấy buồn cười không?” Talia cười pha lẫn sự buồn bã. Sau
đó, cô cúi người về phía trước và nói với giọng trầm thấp hơn, nói cho tôi
điều có vẻ như là bí mật của cô. “Hôm trước, tôi ngồi trên xe buýt và tự
nhủ: Có khi mình đã làm điều đó rồi. Có lẽ đây chính là cuộc phiêu lưu vĩ
đại của mình. Có lẽ chính là nó đây rồi .”
“Điều đó có đáng sợ không?” Tôi hỏi và không hiểu ý của cô. “Nếu đây là
cuộc phiêu lưu lớn nhất trong đời cô?”
Cô thở dài và gần như hét lên, “ Không ! Điều đó có nghĩa là tôi có thể về
nhà.”
Tôi ngồi im khi Talia tiếp tục khóc. Tôi nghĩ về những gì mình thấy khi
nhìn cô. Tôi thấy một cô gái trẻ đã khám phá được một chút, làm việc chăm
chỉ và thu nhận được một vài vốn sống quý giá. Giờ cô cảm thấy mình
không được phép mang chúng về nhà.
Bạn bè của Talia đã vô hiệu hóa những sự thực về cô bằng cách cho rằng
tìm kiếm vẫn tốt hơn là tìm được, bạn bè tốt hơn gia đình và những cuộc
phiêu lưu tốt hơn là trở về nhà. Tôi không thể nghĩ ra một nguyên nhân hợp
lý giải thích tại sao Talia không thể quay lại Nashville. Tôi hỏi xem ý nghĩ
này đến từ đâu.
“Bố tôi. Và bạn bè tôi ở đây.”