ấy có ý nghĩa hay không. Điều này khiến cậu trở nên khó gần và lộn xộn.
Không ai muốn thuê cậu với một câu chuyện như thế cả.”
“Nhưng tôi không muốn đóng đinh bản thân mình,” cậu nói.
“Đóng đinh vào cái gì cơ chứ? Câu chuyện cuộc đời cậu không phải là hợp
đồng. Cậu sẽ không bị buộc phải ký nó bằng máu. Đó là một lời mở đầu.”
Một cách miễn cưỡng, Ian tạo ra một câu chuyện sắc sảo hơn, câu chuyện
bắt đầu với sở thích vẽ tranh hồi nhỏ của cậu. Cậu thêm vào những kinh
nghiệm có liên quan trong lĩnh vực kiến trúc, lớp khoa học nhận thức cũng
như một chút về công việc của mình. Trong câu mở đầu bài luận, Ian nhắc
lại khoảng thời gian hồi nhỏ khi cậu luôn mang theo mình một cuốn sổ gáy
xoắn để vẽ những bức tranh trừu tượng nhỏ cho bố mẹ và anh chị. Gia đình
gọi cậu là Ngài Logo.
Với cùng vốn sống đó và một câu chuyện thú vị hơn, Ian đến làm tại công
ty ở D.C. Vài năm sau, khi cậu đứng trước một thời điểm khác phải đưa ra
lựa chọn trong đời, cậu đã viết những dòng sau:
Khi quyết định đến D.C, tôi lo rằng với lựa chọn này, tôi đang đóng lại mọi
cánh cửa khác mở ra cho mình ở thời điểm đó. Nhưng thật nhẹ nhõm khi
cuối cùng cũng đưa ra lựa chọn về một điều gì đó. Và không như nghi ngờ
của tôi, công việc này đã mở ra thêm nhiều cánh cửa mới. Giờ tôi cảm thấy
thật sự tự tin rằng mình sẽ có nhiều bước lặp trong sự nghiệp – hoặc ít nhất
là có thời gian lặp lại vài lần – và tôi sẽ có thể làm được những điều khác
trong cuộc sống.
Trong một khoảng thời gian dài, tôi thấy nhẹ nhõm khi có công việc này –
tôi cảm thấy mình có thể tiếp tục sống mà không phải lo về phương hướng
– những nỗi lo khiến tôi không dám di chuyển trong nhiều năm sau khi tốt
nghiệp. Giờ đây tôi đang ở một thời điểm mà tôi không muốn tiếp tục vị trí
hiện tại – và tôi cảm thấy thật khó chịu! Thật khó khăn khi phải suy nghĩ lại