TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 111

chúng đi qua và xuống chơi luôn, lính sà vào hàng ăn nào, ăn bao nhiêu
cũng không mất tiền. Các sòng phán thán, tài xỉu, mạt chược, đố chữ, mỗi
ngày, khi dốc tiền hồ, được bao nhiêu mặc kệ, cứ đặt cọc riêng ra đấy một
trăm để lính ngoài ải vào thu. Càng lộn xộn tợn. Năm nay thêm đám địa
chủ các vùng giáp huyện Long An chạy sang Lạng Sơn từ hồi Long Châu
đỏ, bọn này cùng một phường con buôn và kẻ cướp, hai năm bây giờ mới
mò về đến đây mà chưa dám về hẳn, còn dùng dằng, đắn đo nghe ngóng
thêm, nhân có tiền trong tay thì vung ra tiêu cho hả cái trận hút chết vừa
qua.

Trấn Lũng Vài, lèo tèo thường ngày. Tết này bỗng đông hẳn. Mọi năm,

khi xuân đến, các làng xung quanh lần lượt vào hội lùng tủng thì trấn Lũng
Vài đón khách đã sẵn có hai nhà đố chữ và sòng tài xỉu. Năm nay thêm
mấy hiệu nữa. Nhà Đại Hoà tận bên Kỳ Lừa cũng đút tiền quan Tàu coi cửa
Nam Quan cho sang thuê nhà mở sòng và cao lâu. Lại những hàng vịt quay
Thất Khê, Thất Khê trên bến dưới thuyền thế mà cũng ngất của sang tận
đây! Hàng phở chua ở Cây Khế, ở Quán Hồ cũng kéo sang. Rầm rập, nhốn
nháo đêm ngày, sầm uất như các thị trấn bên Lạng Sơn khi vào mùa hồi.

Mã Hợp thì thấy vẫn thế. Bởi vì, vui nhiều hay ít đã có đồng tiền đo

trong người, mà Mã Hợp thì chẳng có đồng tiền nào để đo cả.

Mã Hợp vào phố. Cái áo bông đen đã rách còn ẩm sì và trĩu những nước

ở bó củi rích xuống, cả miếng da trâu để đệm bó củi nặng bị nước ngấm
bốc mùi tanh khẳn vẫn đắp nguyên trên vai. Năm mới cũng như năm cũ,
vẫnư hôm cuối năm về qua đây. Chỉ có cái đầu trọc trắng hếu là mới như
Tết.

Một người đương đứng xem mở chữ, đến ghé tai Mã Hợp hỏi:

– Ở Lũng Nghìu phải không?
Mã Hợp nhìn người lạ rồi khẽ gật đầu.
– Có còn nhớ anh mình ở Long Châu không?

Mã Hợp lúng túng, người kia nói thêm:
– Anh Năm mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.