TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 112

Mã Hợp reo:
– Nhớ chứ! Nhớ! Anh Năm bây giờ đã về Long Châu à?

Người kia nói:
– Anh Năm nhắn Mã Hợp đi thăm anh...
Mã Hợp cười hiền lành. Tưởng như bay được đến Long Châu thì bay

ngay, nhưng rồi lại ngơ ngác nhìn người lạ. Làm sao đi nổi Long Châu?
Người ấy nhìn trước nhìn sau, lặng lẽ rút trong túi ngực ra đệp giấy bạc
đếm đủ năm mươi đồng.

– Anh Năm cho tiền đi xe ngựa đây.
Mã Hợp vẫn cười, lắc đầu, khó khăn:
– Chẳng ma nào dám đi Long Châu rồi.

Người vùng này đều biết đường đi Long Châu bây giờ ghê lắm, đã từ lâu

không ai dám đi. Đây lên Long Châu, những cánh cướp to đã chia nhau
trấn giữ bắt các làng nuôi và để cưóp đường. Quanh Bình Tường, có bọn
Chu Kim Tỉnh, ở Bình Nghi thì Tô Khải Phong, vùng Bản Kiền có Triệu
Đình Mậu, Hà Phương Sơn. Quanh Long Châu có đám Hoàng Ký Thần,
Sằn Minh Lường, bên Hạ Đống thì Chính Hiền... Đấy mới nói những cánh
cướp to có hàng trăm tay súng. Từng bọn nhỏ hai ba người, thuê súng nhà
giàu đi cướp, được về chia đôi, đám này đông như kiến cỏ, vài bước đã
đụng phải.

Từ ngày Long Châu đỏ, địa chủ chạy xuống, cướp cũng dồn xuống, dày

đặc cả một dải vùng giáp giới Cao Bằng, Lạng Sơn đến Móng Cái. Các
làng hẻo lánh ở cách bức chỉ nghe đồn thổi lẫn lộn chuyện Hồng quân chia
ruộng cho người nghèo, chuyện cướp bắt đóng thuế bằng gạo, chuyện quan
quân các tỉnh kéo đi đánh nhau, tuyệt nhiên không biết thật tình thế hiện
nay ra sao. Các đồn binh Pháp bên kia, được dịp này hóa ra tốt, đã khỏi khó
nhọc lại phát tài. Địa chủ đi trốn Hồng quân muốn qua biên giới, phải mất
tiền, muốn ở trong làng, ở ngay Đồng Đăng hay xuống tận Kỳ Lừa hay
Đồng Mỏ, hay Hà Nội lại mất tiền nữa. Các toán cướp cả hai bên đi tìm đất
cướp thì đi lại, ăn tiệc thường ngày với quan đồn. Có người lạ vượt biên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.