TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 148

mẽ con người khoáng đạt như thế. Ngày ấy, Lê Hồng Phong sang học bên
Nga. Có ngưòi qua Nam Ninh đồn ông Nguyễn Ái Quốc đem Phong đi.
Sau lại nghe tin ở đâu về rằng ông Nguyễn bị mật thám Anh bắt ở Hồng
Kông rồi mắc bệnh lao đã ốm chết trong nhà thương làm phúc rồi. Không
biết thực hư thế nào. Anh em xưởng Nam Hưng thương lắm, đã làm bàn
thờ vọng ông Nguyễn. Anh em nghĩ về những người cách mệnh ở trong
nước ra, mỗi người mỗi cách: Ông Tôn Thất Thuyết thì cố chấp, ông Đặng
Tử Mẫn một mình một tính, ông Phan Bội Châu học rộng tài cao nhưng ải
cái cả tin, bọn Hải Thần thì thất vọng rồi, chỉ có ông Nguyễn là khác hơn
cả. Tuy không ai được gặp, chỉ có Bùi. Nhưng cái ngày Bùi nghe ông
Nguyễn dịch tiếng Nga ra tiếng quan hoả cho cố vấn Bô-rô-đin ở chợ
Quảng Châu rồi lại được ông Nguyễn giảng về công tác cách mệnh mà mãi
về sau Bùi mới biết đấy là ông Nguyễn Ái Quốc. Tuy nhiên ai ở Xiêm đến,
ở Thượng Hải xuống, có người ở Nhật hay ở Nga về, nói chuyện cũng chỉ
thấy tin tưởng ông Nguyễn hơn cả.

Lê Hồng Phong trở về. Tự dưng, trong người Bùi lại thấy sáng láng và

hăng hái hẳn lên, như cái máy nổ được đổ ét-xăng vào, tiếng máy lại giòn
giã và khói bốc thật đẹp.

Phong hỏi Bùi:
– Bây giờ anh có còn biết ai bên Xiêm không?
– Tôi vẫn viết thư về bên ấy.

– Vừa rồi mình đên Phi-xít, nhưng xem ra mật thám Xiêm làm ngặt lắm,

ngặt hơn nữa, không gặp được ai.

– Đã hai năm nay, thằng Tây đưa tiền cho thằng Xiêm thả ra mua được

mấy người mình làm mật thám, thành thử bên ấy bây giờ là người tốt người
xấu lung tung cả. Viết thư cũng phải cẩn thận. Tôi viết cho anh em Hoa
kiều rồi nhờ họ chuyển tay...

– A ra làm thế.

Bùi hỏi:
– Anh Vương “cao” về đây từ bao giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.