TUỔI TRẺ HOÀNG VĂN THỤ - Trang 147

Bùi ngừng đạp máy, ngước lên. Nhưng không phải người hỏi may quần

áo. Một người vào đưa cho “ông chủ” Bùi một cánh thiếp cài trong một
phong bì nhỏ, in chữ kim nhỏ, phảng phất mùi thơm giấy và nước hoa. Trên
thiếp có mấy chữ hẹn và dưới đề: Vương Nhất Dân. Nam Ninh lữ điếm.
Phòng số 6.

Bùi và Tân bàn nhau. Cũng không hiểu ai. Vương Nhất Dân? Bùi nói

Tân, đến đấy xem sao. Tân nói để cả Sơn đi cùng. Sơn nó thạo và thuộc
Nam Ninh hơn cả. Hai người cùng đi.

Buổi trưa, hai người về.
Tân ghé vào tai Bùi:
– Ngi quen chúng ta.

– Ai?

– Vương “cao”

[17]

.

– Có thật Vương “cao” không?

– Chính năm ấy tớ may bộ quần áo rét cho cậu ta mặc đi Nga mà. Thợ

may mà ngắm người thì quên thế nào được, vả lại, Vương “cao” vẫn nhớ
từng đứa chúng mình.

Ngay chập tối hôm ấy, Bùi đến nhà trọ Nam Ninh. Lê Hồng Phong thật.

Phong cười, vỗ vai Bùi kêu lên:

– Anh này suốt đời loắt choắt thế thôi!

– Anh thì cao hẳn hơn trước. Ăn mặc diện đến ngất trời thế này thì ra

đường không còn nhận ra đâu.

– Mình bây giờ là đại phú thương Vương Nhất Dân có cửa hàng xuất

nhập ngũ cốc to nhất Hồng Kông kia. Có phải thợ tiện Vương “cao” ở đây
nữa đâu mà anh nhớ được!

Quả như vậy, người ngồi trước mặt Bùi, cách đây ba năm, khác lắm.

Chẳng phải vì anh đương mặc bộ quần áo sang trọng, mà cả nét mặt, tiếng
nói, miệng cười lanh lợi, đĩnh đạc, hoạt bát, vẻ người lọc lõi khác thường.
Trong ba năm xa cách, Vương “cao” đi những đất nước, xa lạ nào mà nên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.